“Cả hai đều khốn nạn, đánh c.h.ế.t đáng đời!”
 
Đáng tiếc là  đánh bao lâu,    khác phát hiện.
 
Phụ mẫu vội vàng đến can ngăn:
 
“Chiêu nhi! Tề nhi! Hai đứa  gì ?!”
 
“Đang yên đang lành,   đánh ?”
 
Ta  nhịn  đảo mắt, từ trong bụi cây chui , nhào tới bên Lục Diên Tề.
 
Nước mắt rưng rưng, đầy vẻ đau lòng:
 
“Phu quân! Chàng   chứ?”
 
“Huệ Nương…”
 
Lục Diên Chiêu  gọi ,   giơ tay tát một cái:
 
“Đại ca,  quá đáng !”
 
Rồi kéo tay Lục Diên Tề bỏ .
 
“Phu quân,  thôi,  đưa  về bôi thuốc!”
 
“Chúng  mặc kệ ! Nương tử thổi thổi cho !”
 
Lục Diên Tề ngoan ngoãn đáp khẽ: 
 
“Ừ.”
 
13
 
Vì Lục Diên Chiêu   lời,  bỏ mặc  suốt nửa tháng.
 
Nam nhân   lời, giữ   gì?
 
Trái ngược   với Lục Diên Chiêu, từ hôm đó trở , Lục Diên Tề đột nhiên  đổi hẳn thái độ. 
 
Miệng  ngớt gọi “nương tử , nương tử ”,  còn cực kỳ   lời,  bảo  gì là  nấy.
 
Ban đêm cũng  còn ở  thư phòng, mà mỗi đêm đều lên giường  cạnh , đúng là phu thê ân ái như thật.
 
Trong lòng  bắt đầu nghi ngờ, thầm nghĩ: phu quân gần đây đổi tính, bỗng trở nên dính , dịu dàng  lời thế ... chẳng lẽ là thất tình ?
 
Đến mức  cũng chẳng  cơ hội lén hẹn hò với Lục Diên Chiêu nữa.
 
 .
 
Ngay từ đầu    Lục Diên Tề căn bản  hề bất lực, thế nhưng  vẫn  chịu đụng  .
O Mai d.a.o Muoi
Nghĩ tới nghĩ lui, lý do hợp lý duy nhất chính là trong lòng  , nên mới cố giữ  như ngọc vì  .
 
Suốt nửa tháng nay,  với  phát sinh tình cảm nhưng dừng ở lễ nghi,  từng  chuyện phu thê thật sự.
 
Nếu là  của  , đem lòng yêu  tha thiết thì  khi còn thấy vui vì  cùng  đóng vai phu thê trong sáng như thế.
 
 bây giờ...  Lục Diên Chiêu nuôi thành thói quen , tỷ đây  quen ăn mặn,  ăn chay  nữa!
 
Hay là… giả vờ giận dỗi, cãi  với  một trận nhỉ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/12.html.]
Đáng tiếc, Lục Diên Chiêu   cho  cơ hội đó.
 
Hắn dựa   phận Tả tướng, đem tướng quân Lục Diên Tề phái  dẹp thổ phỉ.
 
Ta mừng trong bụng, nghĩ thầm: cuối cùng cũng  !
 
 ngoài mặt vẫn   bộ đau lòng khổ sở:
 
“Phu quân,  nhớ cẩn thận bọn sơn tặc hung dữ đó, đừng để  thương nếu   sẽ đau lòng lắm!”
 
“Phu quân,    thì nhớ sớm về nhé, Huệ Nương sẽ ở nhà chờ , chờ bao lâu cũng chờ!”
 
Rồi  trừng mắt  Lục Diên Chiêu, trách  lạm quyền chia rẽ phu thê  .
 
Lục Diên Chiêu    thôi, thấy  chẳng buồn để ý, đành nghiến răng nuốt giận.
 
Ta cứ tưởng  đuổi Lục Diên Tề   thì sẽ nhanh chóng đến tìm .
 
Không ngờ…   nhịn giỏi thật.
 
  nhịn ,  thì !
 
Mùa hè nóng nực,  ăn mặc mát mẻ,  một  uống rượu trong đình bên hồ.
 
Khi  ngà ngà say, lờ mờ  thấy một  đang   mặt.
 
Vừa  thấy gương mặt quen thuộc ,  liền bật .
 
Hắn  định mở miệng: “Huệ Nương…”
 
Ta liền  nũng: “Phu quân, ôm một cái!”
 
Sắc mặt Lục Diên Chiêu trầm xuống, giơ tay siết lấy cằm : 
 
“Nàng gọi  là gì?”
 
Ta vòng tay ôm cổ ,  tươi rói: 
 
“Phu quân! Phu quân yêu dấu của !”
 
“Cuối cùng  cũng chịu  về !”
 
Rồi  cọ mặt  cằm : 
 
“Chàng   ở đây, Huệ Nương nhớ  c.h.ế.t luôn! Nhớ tới mức đêm ngủ  nổi luôn á!”
 
“Đại ca  thật đáng ghét, dám  tay đánh ,  nghĩ  là ai chứ?”
 
“Vẫn là phu quân   nhất, lúc     chơi trò song sinh tráo đổi  phận,  liền giả bộ  bất lực, còn hạ dược đại ca, đưa  lên giường .”
 
“Hắn đúng là đồ ngốc,  tin thật!”
 
“Còn tưởng bản  tài giỏi lắm cơ! Một tên thư sinh yếu ớt thì   sánh  với phu quân dũng mãnh, oai phong, vô địch thiên hạ!”
 
Ta còn   hết câu, bàn tay đang siết lấy cằm  chợt siết chặt đến phát đau.
 
Ánh mắt  khi  như  tổn thương đến tột độ, giống như  nuốt sống , đuôi mắt đỏ hoe, tựa như giây tiếp theo sẽ bật .
 
Hắn nghẹn giọng, từng chữ từng chữ ép  khỏi miệng: 
 
“Nàng lặp   nữa xem!”