Trước khi , còn đá mạnh  cái hộp gấm ở cửa, chắc là thứ Lục Diên Tề để .
 
Ta  câu đó chọc ,  lăn  giường  một hồi,  mới khoác áo xuống giường mở hộp  xem.
 
Trong hộp, là một cây trâm hoa hải đường.
 
Ta sững  hồi lâu.
 
Cuối cùng,  tùy tiện ném nó trở  trong hộp.
 
“Bây giờ tặng thứ , còn  ý nghĩa gì chứ.”
 
12.
 
Sáng hôm , khi Tiểu Hà chải đầu cho ,  thấy cây trâm hải đường trong hộp thì mừng rỡ reo lên:
 
“Tiểu thư, đây là cô gia tặng ?”
 
“Không ngờ một  như cô gia mà cũng  quan tâm  khác!”
 
“Đẹp quá ! Tiểu thư, để nô tỳ cài cho  nhé?”
 
Ta do dự một chút,  vẫn khẽ gật đầu.
 
Lúc ăn cơm cùng cả nhà, Lục Diên Tề hình như  hài lòng với mắt thẩm mỹ của , cứ   mãi.
 
Đến mức phụ mẫu cũng để ý.
 
Cuối cùng  nhịn  mà hỏi:
 
“Tề nhi, hôm nay  cứ  mãi lên đầu Huệ Nương thế?”
 
Lục Diên Tề đang uống cháo liền  sặc, ho khan mấy tiếng,  vội :
 
“Trâm  thật đấy!”
 
Ta ngượng ngùng cúi đầu: “Tạ ơn phu quân…”
 
Ngay giây tiếp theo, tay     nắm chặt  gầm bàn.
 
Ta lập tức nghẹt thở, mở to mắt .
 
Tay Lục Diên Tề vẫn đang đặt  bàn, phụ mẫu  càng  thể… Vậy  đang nắm tay  , chẳng  là vị “đại ca ” của  ?!
 
Ngay  mặt phụ mẫu và   ,  điên  ???
 
Ta định rút tay  theo phản xạ nhưng Lục Diên Chiêu cứ cố tình  buông, còn nghiêng đầu  , ánh mắt đầy khiêu khích.
 
Ta giận đến nỗi cắn răng, vờ  rơi đũa xuống.
 
Khi cúi  nhặt đũa, liền thô bạo đá cho  một cái.
 
Lục Diên Chiêu  đau, buộc  buông tay. Ta  thấy hả hê thì ngay giây ,  thấy  dùng chân đá đá Lục Diên Tề.
 
Lục Diên Tề thoáng ngẩn ,   thấy   ngẩng đầu từ  bàn lên, mặt lập tức đỏ bừng.
 
“Huệ Nương…”
 
A … Lục Diên Chiêu  đúng là đồ điên! Hắn định  cái quỷ gì ?!
 
Bữa sáng đó,  ăn mà như nhai sáp.
 
Chỉ sợ Lục Diên Chiêu sẽ bô bô  hết  chuyện .
 
Thật đáng giận, cảm giác  uy h.i.ế.p mất …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/11.html.]
 
Ra khỏi viện,  đang định tìm cơ hội cảnh cáo  đừng  giở trò nữa.
 
Ai ngờ  thấy Lục Diên Tề và Lục Diên Chiêu đang  ở góc khuất  chuyện.
O Mai d.a.o Muoi
“Đại ca,  thấy…  hình như  chút thích Huệ Nương .”
 
“Chuyện  đây… coi như  từng xảy ! Tóm ,    đừng chạm  nàng nữa!”
 
Lục Diên Chiêu  , khẽ nhướng mày, bật :
 
“Lúc  là ai hạ dược , đem  đẩy lên giường nàng?”
 
“Vả , chẳng    thể hành sự ? Đệ định cho nàng hạnh phúc kiểu gì? Đệ  cần con ?”
 
Lục Diên Chiêu  chột , lắp bắp:
 
“Chuyện đó…  đừng lo.”
 
“Nói chung,     cần đổi  phận với  nữa!”
 
Lục Diên Chiêu  nhạt: “Muộn . Biết  giờ bụng nàng   con của   thì ?”
 
Lục Diên Tề nhíu mày, dường như đang đấu tranh tư tưởng  dữ dội. Một lúc  mới :
 
“Nếu ,  nuôi!”
 
“Ta sẽ coi nó như con ruột!”
 
Lục Diên Chiêu  xong tức đến bật , nhếch môi :
 
“Nếu  ,   chịu thì ?”
 
Lục Diên Tề ngẩn : 
 
“Đại ca,    là ?”
 
Lục Diên Chiêu giả ghé sát tai , hạ giọng:
 
“Thê tử của ,  cũng  thích.”
 
“Dù   cũng ‘bất lực’, chi bằng nhường nàng cho …”
 
Ngay giây , một cú đ.ấ.m của Lục Diên Tề thật  giáng thẳng lên mặt .
 
“Lục Diên Chiêu,  là đồ khốn!”
 
“Nàng  là   của !”
 
Lục Diên Chiêu lấy tay quệt vệt m.á.u nơi khóe môi, giọng đầy châm biếm:
 
“Đệ  tư cách gì  câu đó?”
 
“Người đem nàng dâng cho , chẳng  là  ?”
 
Thế là hai  lao  đánh .
 
Lục Diên Tề là võ tướng nhưng Lục Diên Chiêu giả cũng chẳng  kẻ yếu. 
 
Hai  đ.ấ.m đá  loạn xạ, như thể kẻ thù g.i.ế.t phụ .
 
Ta trốn  một bụi cây  lén,  nhịn  cổ vũ:
 
“Đánh  đánh !”