Ta ngâm  trong thùng tắm đầy cánh hoa hồng, cảm thấy bản  … thật là “ xa đến mức nổi bong bóng”.
 
 nghĩ đến những chuyện  đây Lục Diên Tề   với  thì nỗi khổ sở mà  đang chịu, chẳng đáng là bao,  tới một phần vạn. 
 
Ta tuyệt đối  dễ dàng tha cho .
 
Trừ phi … chơi chán .
 
Đang nghĩ thì bỗng  một  thể dán sát   lưng .
 
“Màn kịch tình ý dạt dào , nàng chơi đủ ?”
 
“Nàng  định mệnh kiếp  là với , thế  thì ?”
 
Ta  đầu, liền thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Diên Chiêu, giờ phút   phủ một tầng u ám, còn  nỗi đau đớn  đè nén.
 
Ta giả vờ kinh ngạc: 
 
“Đại ca,    đến đây?”
 
“Hôm nay    gọi  tới mà!”
 
Nói  liền giơ tay đẩy  : 
 
“Chàng mau  ! Phu quân  đang ở viện bên cạnh đó! Mà lỡ    thấy thì  bây giờ!”
 
“Ta  yêu phu quân của ,  đừng hại   hiểu lầm...”
 
Còn  dứt lời,   Lục Diên Chiêu ôm bổng  khỏi nước.
 
Tay  siết chặt eo , kéo  sát , để  cảm nhận rõ ràng ham  của .
 
Môi nóng dán bên tai,  thở nóng rực phả thẳng  vành tai .
 
“Chẳng  nàng thích như  ? Tiểu nhân nhi!”
 
Ta  bộ kháng cự mà  đón nhận, ánh mắt ngấn lệ, tỏ vẻ như sắp .
 
“Không  ... Nếu   phu quân   thể hành sự, thì   chẳng...”
 
“Ta chỉ  giúp    một đứa con thôi!”
 
Câu  đó chọc giận Lục Diên Chiêu,  lập tức bế ngang  lên, quăng lên giường, đè xuống.
 
“Muốn con  ? Vậy thì cho nàng! Đến lúc đó đừng  van xin tha!”
 
A, gạt  thôi!
 
Đại phu  thể chất  hàn lạnh, khó mà  thai.
 
Nếu  thì ngày ngày đêm đêm thế ,   mang thai từ lâu .
 
Ta chỉ  lừa  để  dốc hết sức mà !
 
Lục Diên Chiêu đang hùng hục thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Lục Diên Tề.
 
“Huệ Nương.”
 
Tim  lập tức siết , định mở miệng, thì Lục Diên Chiêu giả  bịt miệng  .
O mai d.a.o Muoi
“Ưm…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-ngoc/10.html.]
Lục Diên Chiêu bên ngoài    tiếng đáp,  gọi  nữa:
 
“Nàng ở trong đó ?”
 
Ta quýnh lên  đáp ,   nhét cả ngón tay  miệng , chặn lưỡi .
 
Ngoảnh , chỉ thấy  đang   với ánh mắt đầy trêu chọc.
 
Như  : Ta cứ  để nàng  đấy, nàng  gì  ?
 
Ta tức đến nghiến răng, cúi đầu cắn mạnh  tay .
 
Lục Diên Chiêu khẽ rên một tiếng nhưng vẫn  chịu buông tay, đến khi trong miệng  nếm thấy mùi m.á.u,  cũng  để  lên tiếng.
 
Bên ngoài, Lục Diên Chiêu    phản hồi, giọng  thất vọng.
 
“Tối nay nàng ngủ  ? Ta  chút đồ  đưa nàng.”
 
“Thôi,  để ở ngoài cửa, khi nào tỉnh thì xem nhé.”
 
Ngoài cửa  còn tiếng động nữa.
 
Ta vùng vẫy  dậy xem  để  gì, Lục Diên Chiêu  nhất quyết  cho.
 
“Đệ  chẳng  ,    món đồ chơi của nàng ?”
 
“Giờ   chơi nữa ?”
 
Ta   nghiến răng nghiến lợi, bật : 
 
“Chàng ghen ?”
 
Trước khi  kịp phản bác,  nhắc nhở: 
 
“Chàng quên  ? Lục Diên Tề mới là phu quân của ,  chẳng qua chỉ là một tình nhân  dám lộ mặt thôi!”
 
Ánh mắt Lục Diên Chiêu chợt tối sầm, nghiến răng :
 
“Ta là tình nhân?”
 
“Ta  điểm nào kém  chứ?”
 
“Vị ‘phu quân ’ của nàng, là kẻ đem nàng dâng lên giường  khác đó!”
 
“Vậy mà nàng vẫn c.h.ế.t lòng c.h.ế.t  với ?”
 
Ta vỗ vỗ mặt ,  nhạt:
 
“Liên quan gì tới  ?”
 
“Chàng vượt giới  đấy, Tả tướng đại nhân!”
 
Vị nam nhân   còn  nuốt chửng , nay    đẩy , bật dậy khoác áo định rời .
 
Ta  dậy liếc  một cái:
 
 “Chàng  luôn đấy ?”
 
Lục Diên Chiêu như đang giận dỗi, ném  một câu:
 
“Ta tự dùng tay!”