Trộm Mộng - 86
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:12:04
Lượt xem: 63
“Hổ trắng, mèo quỷ?”
Thường Vy ngạc nhiên không ít khi nhìn thấy bộ đôi mèo hổ lai đi chung một đường. Nhưng ngay sau đó mụ ta đã chuyển hướng và nói: “Mèo quỷ, mày về phe nào vậy?”
Có lẽ Thường Vy vẫn nghĩ là hổ trắng đã bị mèo quỷ khống chế, nhưng hổ trắng lại gầm lên một tiếng chống đối, mèo quỷ nói: “Mụ nghĩ gì vậy, đương nhiên là tôi theo phe An Dao rồi.”
Ai mà ngờ được An Dao và Miêu Bạch người đ.ấ.m người xoa. Một bên An Dao đánh đập con người ta tơi tả hoa lá, bên kia Miêu Bạch đi dụ dỗ lời ngon tiếng ngọt với mèo quỷ.
Thường Vy thấy mọi việc không ổn, mu ta nói: “An Dao đâu, mau gọi cô ta ra đây.”
“Không cần! Tôi nói thay An Dao, có gì cứ nhắm vào tôi.”
Nghe Miêu Bạch nói thì Thường Vy lại len lén nhìn, mụ ta dù sao cũng chỉ là người thường. Dù có luyện quỷ linh nhi hay làm bất cứ thứ gì thì mụ ta cũng chẳng bước qua được khỏi ngưỡng con người. Nên bây giờ nhìn thấy Miêu Bạch từ mèo biến thành người thì không khỏi hốt hoảng. Ai mà biết được Miêu Bạch này có bao nhiêu sức mạnh, chỉ sợ bùa chú còn chẳng được nó ấy chứ.
“Nói nhiều với bọn chúng làm gì đánh chúng đi. Tôi mong chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”
Tử Đằng lù lù xuất hiện không khỏi dọa ma những người kia. Nhưng dọa ma hơn nữa chính là bọn họ đã gặp Tử Đằng rất nhiều lần nhưng cứ lầm tưởng cô ta là ma quỷ, không hề biết cô ta là trợ thủ của An Dao.
Miêu Bạch quay đầu nhìn Tử Đằng khiến cô ta cụp mắt nói nhỏ: “Hay một mình tôi đánh vậy?”
An Dao và Đại Phùng đang bắt đầu xử lí nốt những giấc mộng vừa mới tìm về được, sau đó bước vào chuẩn bị khởi động Đại Mộng. Lửa nấu mộng vẫn đang sôi sục cháy, An Dao chậm rãi đưa tay mở hộp thủy tinh đỏ rồi đưa những giấc mộng còn lại vào. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì thì một đạo sấm sét giáng xuống làm cho An Dao nghiên ngả, suýt thì xôi hỏng bỏng không hết.
Đại Phùng níu lấy An Dao giúp cô, sau khi đạo sấm chớp qua đi, bon họ nhìn thấy trên hộp thủy tinh đỏ xuất hiện một vết nứt. An Dao hít sâu một hơi, cô nói: “Ông trời bắt đầu ngăn cản chúng ta rồi!”
“Chủ nhân, bây giờ làm thế nào?”
Nghe Đại Phùng hỏi, An Dao cau mày nói: “Thế nào là thế nào. Anh thấy tôi đã từng sợ thứ gì chưa. Kế hoạch trăm năm nay của tôi sao có thể nói bỏ là bỏ chứ. Nếu như ông trời cũng muốn can thiệp thì có thể dùng sấm sét đánh c.h.ế.t tôi. Dù sao một khi tôi chưa c.h.ế.t hẳn thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Tuy nói là nói như thế nhưng An Dao đã nôn ra một ngụm máu. Đại Phùng dù thấy cũng chẳng dám nói gì, anh ta chỉ có thể cố gắng đỡ cho An Dao một chút. An Dao đặt tay trước ngực, tập trung niệm chú. Chẳng mấy chốc hôp thủy tinh màu đỏ đã phát sáng, sau đó cả căn phòng cũng phát sáng theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/86.html.]
Vốn dĩ Đại Mộng với ba ngàn giấc mộng đã được An Dao nuôi dưỡng với cấm chú hoàn hảo nhưng bây giờ lại khuyết một mảnh. An Dao đỏ mắt nhìn, cô không cam tâm nói: “Sao vậy chứ?”
Đại Phùng nghe thế cũng vội nhìn lên rồi nói: “Sao có thể được?”
Mãi một lúc sau An Dao vẫn chưa hết bàng hoàng. Rõ ràng suýt nữa thì ăn đạo thiên lôi c.h.ế.t cháy mà giờ lại thành như vậy nữa. Lẽ nào là do đạo thiên lôi ban nãy?
“Lẽ nào do đạo thiên lôi ban nãy?”
An Dao nói như thế thì Đại Phùng cũng nhớ ra, anh ta nói: “Lẽ nào ông trời đang muốn thử thách chủ nhân?”
An Dao đưa tay lên sờ vào chỗ khuyết của Đại Mộng một lúc, cô như cảm ứng điều gì mà lắc đầu nói: “Không phải đâu! Ông trời đang muốn tôi đánh đổi. Chuyện tôi làm vốn dĩ là trái với luân thường đạo lý, lý nào ông trời lại ủng hộ tôi được. Ông ta không sai thiên lôi đánh c.h.ế.t tôi đã là chuyện kì diệu rồi.”
Đại Phùng dù không hiểu An Dao đã cảm nhận được gì nhưng anh ta cảm thấy cô nói cũng có lí. Chuyện mà An Dao đang làm chính là nghịch thiên cải mệnh, lẽ nào ông trời lại trơ mắt đứng nhìn sao.
“Ông trời muốn chủ nhân đánh đổi điều gì?”
“Tôi...có lẽ chính là giấc mộng của chính tôi.”
Đại Phùng nghe xong thì cũng hơi sốc, anh ta nói: “Nghĩa là chủ nhân cũng sẽ trở nên ngơ ngác ư?”
Đại Phùng không hiểu, nhưng An Dao hiểu. Chỉ là bây giờ cô cũng chỉ mới lờ mờ cảm nhận được chứ không thể biết chính xác là cô sẽ phải mất đi điều gì.
Bên ngoài Miêu Bạch dường như cũng đã cảm nhận được An Dao cho nên sắc mặt anh hơi tối lại, sau đó nói với Tử Đằng: “Chọn đối thủ đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Tử Đằng như con mụ điên, vừa nghe thấy như thế thì liền phấn khích nói: “Tôi chọn con mụ Thường Vy kia. Vừa nhìn thấy mụ ta là tôi đã ghét rồi.”
Đây cũng vừa đúng ý của Miêu Bạch, anh đang chờ cơ hội quang minh chính đại tẩn cho Dương Hoài Khanh một trận. Ban đầu anh cũng là vì An Dao nên mới hy sinh nhiều như thế, cũng là vì anh tưởng rằng Dương Hoài Khanh thật sự là người tốt. Chứ bây giờ anh đã ghét Dương Hoài Khanh kia thối mắt ra rồi.