Trộm Mộng - 83
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:10:12
Lượt xem: 77
Trịnh Phương Thảo đau đến tiếng được tiếng mất, An Dao nhắc lại tửng chữ thật chậm rãi: “Lột Xác!”
Trịnh Phương Thảo tắt đài, chắc cô ta đang sốc lắm. Thấy như thế, An Dao nói tiếp: “Chắc các người sinh sau đẻ muộn nên không biết tôi sống lâu là nhờ lột xác chứ. Năm mươi năm một lần, quá trình này giống như c.h.ế.t đi sống lại. Nhưng tôi nói cho cô biết, người ta chỉ đồn tôi lột da như rắn nhưng không phải đâu. Rắn còn lột da từng mảnh, nhưng tôi như ve sầu thoát xác vậy”
“Cô...nói cái gì vậy?”
Đó là những lời thều thào cuối cùng của Trịnh Phương Thảo ở trong thân xác này, sau đó trả lại quyền kiểm soát thân xác cũng như cơn đau đớn lại cho An Dao. An Dao cắn chặt răng nhìn từng thớ da của mình đang nứt toác ra. Một cơn đau dằn xé dữ dội mà không có câu từ nào có thể diễn tả hết được.
Những lúc như thế này thì cái c.h.ế.t còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những lúc như thế này An Dao chỉ ước được c.h.ế.t đi để nhanh chóng được giải thoát khỏi cơn đau này.
Trịnh Phương Thảo đã thoát ra ngoài, cô ta sợ mất cả mật nhìn An Dao đang nằm quằn quại trên mặt đất. Cơn kinh hãi đi qua, Trịnh Phương Thảo muốn chạy đi để báo tin cho Hoài Khanh thì vừa quay đầu đã thấy Miêu Bạch một mắt đứng thù lù trước mặt. Chưa kịp nhận thức, Miêu Bạch đã “Meo” lên một tiếng rồi nhảy thẳng lên cổ cô ta mà há to miệng ngoạm lấy. Những linh hồn thường rất sợ mèo, bởi vì nó có thể ăn mất chúng bất cứ lúc nào. Dù linh hồn của Trịnh Phương Thảo có là phiên bản gì đi nữa thì Miêu Bạch cũng là mèo tinh tu hành mấy trăm năm, không phải là dạng vừa.
An Dao nhìn thấy Miêu Bạch thì rất vui mừng, không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhìn thấy Miêu Bạch là cô đều rất an tâm, cảm giác như chỉ cần có Miêu Bạch ở đây thì cô sẽ có thể chống lại cả thế giới vậy. Nhưng khi nhìn thấy Miêu Bạch như sắp g.i.ế.c Trịnh Phương Thảo đến nơi thì An Dao lại nở một nụ cười méo mó nói: “Đừng g.i.ế.c cô ta, hãy nhốt cô ta lại.”
Xưa nay Miêu Bạch chưa từng bao giờ cãi lời An Dao dù cho đó có là yêu cầu vô lý cỡ nào đi chăng nữa. Nhất là những lúc An Dao như thế này thì dù có bảo nó nhảy vào chảo lửa thì nó cũng sẽ làm. Miêu Bạch đem nhốt Trịnh Phương Thảo vào đồng hồ trên tay An Dao rồi đứng bên cạnh tập trung canh giữ cho An Dao lột xác.
Nếu hỏi vì sao An Dao lại lột xác thì phải kể đến chuyện của hơn trăm năm trước, khi mà An Dao còn làm vợ của ông già kia.
Khi ấy Miêu Bạch làm thương buông ghé ngang nhà giao đồ, An Dao muốn nhờ Miêu Bạch giúp đưa cô trốn ra ngoài. Vốn dĩ Miêu Bạch cũng đã đồng ý vì thấy tội nghiêp cho cô nhưng đến phút cuối cùng Miêu Bạch đa bỏ rơi cô lại mà đi một mình vì lí do vớ vẩn nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/83.html.]
Miêu Bạch đã sống mấy trăm năm, số người và loại người anh gặp trên đời này rất nhiều. Dù có bao nhiêu người đi chẳng nữa thì vẫn là bèo nước gặp nhau, vài ngày vài tháng sau sẽ biến mất trong kí ức. Nhưng An Dao đã để lại ấn tượng cho Miêu Bạch đến mức mấy tháng sau anh còn không thể ngủ được đêm vào và phải quay lại để tìm An Dao.
Nhưng tiếc thay lúc Miêu Bạch quay trở về thì An Dao đã không còn cần anh giúp đỡ cô nữa. Vào ngay cái đêm mưa gió tả tơi ma Miêu Bạch bỏ cô lại một mình ấy thì An Dao đã trở thành quỷ.
Sau khi người chồng già của cô tóm cô lại được thì ông ta đã cắn cô, suýt thì nuốt cô như nuốt Quỷ trùng. An Dao có ý chí mạnh mẽ, sau khi bị ăn hết đống trùng vẫn còn đang ngọ nguậy trong khoang miệng thì cô đã thề bằng bất cứ giá nào cũng phải chống lại. Lúc ấy chồng của An Dao đã thoát xác khỏi kén và thành Quỷ Bướm.
Vốn dĩ ông ta muốn lâu hơn chút nữa mới ăn thịt An Dao nhưng lại phát hiện An Dao nhân lúc ông ta đang ủ kén lén lút đi theo Miêu Bạch để bị anh bỏ rơi thì ông ta không nhẫn nhịn được nữa.
Vì thế sau một phát bị cắn vào cổ, nọc độc như thể xé toàn trí óc và cả thân xác của An Dao. Ngay giây phút ấy, An Dao đã trình diễn một màn thoát xác ngoạn mục khiến cho Quỷ bướm còn phải kinh hãi. Sau khi lột xác, An Dao mặc dù là vẫn ở trong hình hài con người nhưng lại trở nên điên cuồng. Trong căn phòng tối tăm mịt mù không nhìn thấy ánh sáng và tràn đầy mùi trùng, An Dao không nhân nhượng cắn ngược lại Quỷ bướm.
Vì An Dao mới bị cắn cho nên nọc độc trong người cô rất cao, điều đó làm cho Quỷ bướm bị thương không nhẹ, phải ẩn mình hai mươi năm mới hết được vết thương va lộ diện.
Sau cái đêm định mệnh ấy thì Quỷ bướm đã đi khỏi nhà, An Dao lan tin rằng ông ta đã c.h.ế.t do tuổi già và cô được thừa hưởng hết cơ nghiệp to tướng ấy. Dĩ nhiên bên ngoài và nhà mẹ ruột cô cũng nóng mắt dòm ngó rất nhiều lần hòng chiếm đoạt. Nhưng An Dao xưa không bằng nay, cô đâu phải là dạng dễ ăn h.i.ế.p như xưa nữa. Tuy rằng cô nể tình m.á.u mủ mà tha c.h.ế.t cho nhà cô nhưng người ngoài dám mưu đồ xấu xa muốn cướp tài sản mà cô phải đổi băng mạng để lấy thì cô sao có thể dễ dàng tha cho được. Đã vậy còn quá đáng hơn nữa là có những thành phần đã muốn lấy tiền của cô lại muốn ngủ vớ cô. Lấy cớ giúp đỡ cô nhưng đương nhiên là chúng chỉ muốn dụ dỗ trẻ con thôi.
Cho đến mấy tháng sau khi Miêu Bạch quay lại thì An Dao đã chễm chệ làm chủ nhà lớn nghiệp lớn.
Ngay cả Miêu Bạch còn phải sưng sốt trước sự thay đổi của An Dao. Chỉ mới vài tháng trước đây cô còn khóc lóc năn nỉ Miêu Bạch đưa cô trốn ra ngoài nhưng bây giờ cô lại có thể hiên ngang đứng đây. May là An Dao khi ấy còn chưa thù dai như bây giờ, cho nên sau vài năm Miêu Bạch năn nỉ thì cô cũng xiêu lòng mà tha thứ cho anh.
Sau khi ăn những còn Trùng mộng kia thì An Dao luôn có sự liên kết nào đó với mộng, ít lâu sau đó cô bắt đầu lên kế hoạch từ từ. Cuộc đời cô khổ đến như vậy, cho nên cô muôn gom hết những giấc mộng lớn lao và tốt đẹp nhất trên đời này để tạo nên cái gọi là Đại Mộng. Trong giấc mộng ấy sẽ chỉ có hạnh phúc chứ không có đau khổ hay bất hạnh, trong giấc mộng ấy cô có thể điều khiển tất cả những giấc mộng của con người