Trộm Mộng - 75
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:05:16
Lượt xem: 69
Dao không tin được Hoài Khanh nho nhã lịch thiệp mà cô biết lại có thể thốt ra loại lời đê tiện như thế. Đúng là cô chẳng biết gì cả, cô chẳng thể hiểu được con người của anh ta, nhưng cô biết rõ một điều là bản thân cô chưa từng vì làm việc gì khiến bản thân phải hối hận cả. Trước khi nhập vào xác của Trịnh Phương Thảo thì cô đã sắp xếp hết thảy công việc chứ không hề làm việc theo cảm tính. Mà Hoài Khanh lúc đó cũng đã biết được chuyện An Dao làm nên âm thầm giao dịch gì đó với Miêu Bạch để Trịnh Phương Thảo thật nhập vào xác cô và làm việc.
Hoài Khanh vốn muốn Trịnh Phương Thảo ở trong xác của An Dao lâu hơn chút nữa để tìm cách chiếm luôn thân xác bất tử của cô. Nhưng tiếc là Miêu Bạch và Đại Phùng đã sớm nhận ra điều đó cho nên đã bỏ chất cấm vào nước của An Dao để cô c.h.ế.t đi và trở về với thân xác của mình. Nói chuyện gì mà linh hồn vì c.h.ế.t oan ức mà quỷ sai địa ngục không câu được đều là nói xạo, có mà An Dao làm nhiều việc ác quá nên quỷ sai bình thường không câu nổi. Bọn họ ở dưới đang cử người khác đủ sức lên bắt thì Miêu Bạch đã nhanh chóng đem linh hồn cô giấu đi rồi đẩy về xác của mình. Linh hồn đầy tội lỗi của An Dao thì mấy người ở dưới nhìn thấy là thèm rõ dãi ra ấy chứ ở đấy mà không câu được.
An Dao nhận tin nhắn của “U hồn trinh nữ” Tử Đằng thật đúng lúc, cô đã hiểu hết những việc đã xảy ra kia. Tin nhắn cộng với câu nói “vớ vẩn” kia của Hoài Khanh đã làm An Dao buồn nôn, cô nói: “Anh tưởng tôi không nhìn thấy cô tình nhân kia của anh à. Yêu nhau thế nhỉ, làm ma vẫn còn ngủ với nhau thì tôi chịu rồi.”
An Dao đúng là “Suy” thật sự. Câu nói này của cô nói ra làm cả đám muốn “đội quần”, Đại Phùng chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất thật nhanh, xúi quẩy cho anh sao lại đi theo chủ nhân ăn nói không ngó gì đến tình hình thế kia. Hoài Khanh nín họng, chưa nói nên lời, chính anh ta cũng không ngờ An Dao lại nhìn thấy linh hồn Trịnh Phương Thảo, và anh ta chắc chắn cũng đã biết An Dao sớm đi rình nhà anh ta rồi.
“Nói nhiều vô ích! Giấc mộng này các người lấy không nổi. Hôm nay dù cho các người có gọi Ngọc Hoàng xuống đây hay Diêm Vương trồi lên thì tôi cũng không giao ra giấc mộng này. Nếu như tự tin có bản lĩnh thì tới lấy mạng tôi rồi dùng xác này để đi lấy mộng.”
An Dao nói xong thì quay sang nói với Trịnh Phương Thảo: “Liệu cái hồn của cô đấy. Cô thì tuổi gì mà đòi chiếm thân xác này của tôi, cô nghĩ cô xứng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/75.html.]
“Ăn nói cho cẩn thận…”
Hoài Khanh chặn trước mặt Trịnh Phương Thảo rồi đe dọa An Dao, nhưng tiếc là anh ta còn chưa nói được hết câu thì đã bị An Dao điên tát cho một cái thiếu điều phải đi trồng răng lần nữa. An Dao khinh bỉ nói: “Anh mới là người phải ăn nói cho cẩn thận. Cô ta ở trong thân xác tôi mười năm là hời cho cô ta. Nếu như không nhờ có thân xác tôi thì giờ này linh hồn của cô ta đã tan biến hay bị quỷ dữ xâu xé rồi. Các người không biết mang ơn còn ở đây nói như kiểu bản thân là bề trên ấy. Các người cảm thấy bản thân ở trên đâu nào, trên đống phân à?”
An Dao nói hăng tới nỗi không ai bụm miệng cô kịp. Đại Phùng dở khóc dở cười khều khều cô. An Dao kềm chế lại chút, cô giả vờ bụm miệng cười nói: “Ôi, xin lỗi nhé, chắc do tôi sống lâu quá nên ăn nói hơi hồ đồ.”
“Nói ít thôi, nếu như cô không giao ra thì chúng tôi đành phải dùng đến bạo lực đấy.”
Thằng nhóc đi theo im như hến nãy giờ mới đi lên phía trước rồi nói. An Dao nhìn qua nó, đánh giá một chút rồi nói: “Đạo hạnh cao đấy, tiếc là không đi đúng hướng rồi…”
An Dao còn chưa nói xong thì thằng nhóc đã cầm bùa muốn dán lên trán cô, bởi vì khoảng cách khá gần nên nó ảo tưởng rằng bản thân lợi hại lắm. Không ngờ rằng An Dao ăn ngay lá bùa lên trán mà vẫn tỉnh bơ nói: “Ảo tưởng!”
Trong lúc thằng nhóc không kịp phản ứng thì nó đã được An Dao xin ít “tiết canh”. Máu đỏ sẫm chảy xuống từ cổ thằng nhóc, nó kinh ngạc ôm lấy cổ mình lùi về phía sau. An Dao vẫn chưa cất dao, cô lấy d.a.o gỡ tấm bùa xuống. Tấm bùa nằm trên mũi d.a.o nhanh chóng biến thành màu đen rồi tàn lụi như tro khiến thằng nhóc trố mắt kinh ngạc. An Dao nhìn chằm chằm thằng nhóc, cô nói: “Chỉ giỏi vẽ bùa thôi thì không được đâu. Tôi đã mong chờ cậu làm được hơn như thế, nhưng cậu lại khiến tôi thất vọng quá đi mất.”