Trộm Mộng - 72
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:03:51
Lượt xem: 45
Lại rột roẹt rột roẹt, mấy cái thứ kia như thể sắp chui ra ngoài đến nơi. An Dao ngồi rất yên lặng, cô cầm chắc cây cọ tản phấn trên tay, âm thầm đưa bùa vào trong nó.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa nhà vệ sinh bật hẳn ra, một sinh vật nào nó chui hẳn ra ngoài. Lúc này An Dao còn chẳng thèm quay đầu, cô cứ thế phi thẳng cây cọ trong tay vào sinh vật đó. Sau khi sinh vật đó thoát ra khỏi nhà vệ sinh thì những tấm giấy dán trên kính đều bị xé toạt ra hết, cho dù An Dao không nhìn đi chăng nữa thì cô cũng có thể cảm nhận được có rất nhiều linh hồn ác đang tràn ra một cách vồ vập.
Rõ ràng ban nãy căn phòng rất sạch sẽ nhưng bây giờ lại tràn ngập quỷ khí, khắp nơi đều là những ác linh hung tợn đang muốn cắn nuốt lấy An Dao. An Dao khẽ cau mày, lẽ nào kẻ kia thật sự là lợi hại đến mức độ có thể giam hãm những ác linh này mà không cần đến bùa chú ư. Thảo nào Đại Phùng đã nói nơi này trông rất quái nhưng anh ta không nhìn ra, hóa ra chính là những thứ này đã được giấu kĩ.
“Trả mạng cho tao!”
An Dao vốn dĩ tưởng rằng những ác linh kia sẽ tấn công cô. Nhưng không, bọn chúng đang nhắm vào xác ông cụ đang nằm trên giường. An Dao vẫn không hiểu ngô khoai gì, nhưng cô không muốn khách hàng của bị bị hớt tay trên cho nên đứng cản trước mặt ông cụ và cầm bùa cản bước bọn ác linh. Đối với cô bây giờ mỗi khách hàng đều đáng quý, ban nãy An Dao đã kiểm tra, giấc mơ của ông cụ kia vẫn còn. Nếu như đúng với những gì điều tra được thì chắc chắn giấc mơ kia sẽ rất chất lượng, cô không muốn đánh mất nó.
“Cô là ai, sao lại cản bọn tôi?”
Một giọng nói òm òm vang lên, An Dao khẽ quay đầu nhìn lại, hóa ra là sinh vật từ trong nhà vệ sinh đã nói. Một cái bóng mờ, anh ta có tóc tai trắng tinh che mất cả khuôn mặt chẳng nhìn thấy gì. Anh ta bị cây cọ của An Dao đ.â.m thẳng vào bụng, bây giờ đang ôm bụng có vẻ rất đau đớn như sắp gục xuống tới nơi.
“Tôi thích thì tôi cản, có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/72.html.]
An Dao điềm nhiên nói như thể chẳng có chuyện gì lớn lao cả. Kẻ kia tiến lên mấy bước trong khó khăn rồi nói: “Rõ ràng cô là người thả bọn tôi ra kia mà?”
An Dao khẽ cau mày kinh ngạc, cô thề có trời là cô không có làm gì hết nha!
“Này, tôi thả mấy người ra bao giờ. Tôi còn không biết mấy người trốn ở đây kia mà?”
An Dao vô tội nói, kẻ kia sừng cồ lên nhất định không chịu mà ý kiến: “Cô đùa chúng tôi có phải không. Rõ ràng khi cô bước vào phòng thì chìa khóa giam hãm chúng tôi bắt đầu dần mở…”
Kẻ kia nói đúng nhưng anh ta thấy thái độ chối bỏ của An Dao nên lại không dám chắc chắn. An Dao bây giờ cũng xem như hiểu ra đôi chút, chỉ là cô chưa hiểu người nhốt bọn này bày binh bố trận kiểu gì mà lại lôi kéo cô vào. Kẻ đó nhất định phải biết trước được là ông cụ này sẽ c.h.ế.t và An Dao sẽ đến đây nên mới dám làm như vậy. An Dao không khinh được nữa, nếu như vậy thì cô rất có thể sẽ biến thành hưu bị người ta sẽ đường cho chạy. Mà trên đời này cô căm thù nhất chính là có kẻ nào đó cả gan dám chơi đùa cô như thế, nếu có nhất định cô sẽ sống mái với kẻ đó đến cùng.
Bình tĩnh một chút, An Dao hỏi: “Các người muốn gì?”
“Muốn gì ư, muốn cắn nuốt linh hồn của ông ta!”
An Dao trừng mắt quét nhìn qua cái đám đông ác linh kia mà không vui nói: “Im miệng, tao có hỏi bọn mày không?”
Ờ thì phàm là ở đời ai mà chẳng có vài quy tắt của bản thân chứ. Chắc quy tắt của An Dao là không thích bị ai hẫng tay trên và khước từ người khác. Kẻ kia thấy vậy thì bèn nói tiếp: “Ông ta chính là thủ phạm đã g.i.ế.c bọn ta để cầu danh lợi và sự giàu có này. Trước đây ông ta đã làm việc cho ai đó, g.i.ế.c bọn ta để lấy đi tất cả giấc mộng của bọn ta.”