Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trộm Mộng - 67

Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:01:08
Lượt xem: 86

An Dao hoài nghi nhìn sang Đại Phùng, rõ ràng chuyện cô và Hoài Khanh chỉ có một mình Miêu Bạch biết thôi mà…

“Anh muốn nói gì?”

Đại Phùng quay đầu nhìn An Dao với ánh mắt rất lạ. Rõ ràng ánh mắt này cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nhìn An Dao thêm mấy giây nữa, Đại Phùng mới nói: “Chủ nhân có biết ai là người đã giúp Miêu Bạch hóa đổi tu hành giúp chủ nhân nhập vào xác Trịnh Phương Thảo không?”

An Dao chấn động, cô gằn từng chữ mà nói: “Đại Phùng, anh có biết anh đang nói gì không?”

“Chủ nhân, Đại Phùng theo chủ nhân đã năm mươi năm. Trong những thuộc hạ dưới trướng chủ nhân, ngoài Miêu Bạch thì thuộc hạ là người theo chủ nhân lâu nhất. Đại Phùng đương nhiên là biết mình đang nói gì, Đại Phùng mang ơn chủ nhân đã ban cho Đại Phùng sự sống lâu như thế.”

Giọng điệu của Đại Phùng rất lạ, sao dạo này ai cũng như bị ma nhập thế này?

An Dao cau mày, cô nói: “Anh ăn nói cho rõ ràng ra đi. Có chuyện gì với anh vậy?”

“Đại Phùng muốn nói, Đại Phùng biết chuyện chủ nhân làm với thân xác Trịnh Phương Thảo, và Đại Phùng chính là người đã mở sách cấm để giúp Miêu Bạch làm việc đó.”

“Sách cấm, sách cấm nào?”

An Dao ngơ ngác hỏi, Đại Phùng nói tiếp: “Chính là quyển sách tà ác, phần còn lại của sách mà Miêu Bạch tu hành thành người.”

An Dao đương nhiên biết đó là gì. Một khi mở sách cấm chính là đi vào con đường ma đạo. An Dao nghi ngờ không phải chỉ một mình Đại Phùng mà ngay cả Miêu Bạch cũng đã mở sách ấy rồi. Tình hình không ổn, An Dao hỏi: “Vậy cách mà Tử Đằng nói với tôi về việc giúp Miêu Bạch nhanh chóng lấy lại tu hành của bản thân cũng chính là xem ở trong quyển sách đó?”

“Đúng vậy! Nhưng có một điều là Miêu Bạch không biết gì về chuyện mà Tử Đằng điều tra. Bởi vì sau lúc ấy thì thuộc hạ đã mang quyển sách ấy đi giấu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/67.html.]

“Nhưng sao Tử Đằng lại biết được?”

An Dao hỏi xong thì như phát hiện ra điều gì, cô nghiêm trọng hỏi: “Anh đã dắt mũi bọn họ?”

“Chủ nhân thông cảm! Sau khi chủ nhân vừa đi thì ba người kia đã lập tức biết chuyện. Rất nhanh sau đó thì kẻ trên người dưới của tổ chức cũng đã biết hết, bọn họ bắt đầu mưu kế và xâu xé lẫn nhau. Qua một thời gian ngắn mà tình hình đã rất không ổn định cho nên thuộc hạ đã chủ trương tạo phản và đứng ra kìm bọn họ lại. Cũng may là bọn họ vẻ ngoài nể phục thuộc hạ và không làm loạn nữa nhưng cũng rất là tích cực làm việc vì cứ nghĩ kiểu gì về sau cũng của bản thân.”

An Dao im lặng một lúc, đúng là trên đời mọi việc đều không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài mà đánh giá. Đương nhiên những lời Đại Phùng nói lúc này cũng không hẳn đáng tin tưởng nhưng lại rất có khả năng là thật. Dù sao Miêu Bạch cũng không ngốc, An Dao đã ở cùng nó rất lâu rồi nên đương nhiên là hiểu rõ tính của nó. Vì Miêu Bạch không ngốc nên đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện của cô ra ngoài, vì hơn ai hết, cô hiểu được Miêu Bạch thật lòng đối đãi với cô như thế nào. An Dao không nói chuyện này nữa, đợi cô hỏi Miêu Bạch thì mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng mà thôi.

Lảng sang chuyện khác, An Dao nói: “Miêu Bạch đã đi theo một kẻ khả nghi, anh đoán xem kẻ khả nghi đó ở đâu?”

Đại Phùng chỉ khẽ cau mày, anh ta hỏi: “Khả nghi?”

An Dao kể lại câu chuyện kẻ dùng bùa chú nấp phía sau lưng Thường Vy cho Đại Phùng nghe, anh ta nghe xong thì nói: “Lẽ nào kẻ đó đã về nhà của Dương Hoài Khanh ư?”

An Dao gật đầu nói: “Khả năng phán đoán sự việc rất tốt. Xem ra những chuyện anh điều tra về Hoài Khanh còn nhiều hơn những gì tôi nhìn thấy lúc này nhỉ?”

“Chúng ta đuổi theo họ, về đến nhà Dương Hoài Khanh kia thì mọi việc sẽ rõ ràng thôi.”

Đương nhiên cả hai dùng cách thuần túy nhất của động vật để di chuyển, không thể cứ thế chạy nguyên một chiếc siêu xe đi rình mò nhà người ta được. Cả hai chạy băng băng trong màn đêm, cũng may bây giờ trên đường đã khá vắng người nên mọi việc cũng đơn giản. Nói thật thì An Dao chưa từng nghĩ sẽ đi rình nhà của Hoài Khanh, trước đây cô cũng đến nhà anh ta rất nhiều lần nhưng không khám phá hết ngôi nhà nên không biết rốt cuộc là nơi đó có cất giấu thứ gì kì lạ hay không. 

Nhà của Hoài Khanh không quá lớn, là loại nhà ống nằm ở giáp ngoại ô với một tầng lầu. Chẳng mấy chốc hai người đã tới nhà anh nhưng điều bất ngờ là Hoài Khanh cũng đã đạp xe đạp chở linh hồn kia về đến. An Dao và Đại Phùng đều có chung suy nghĩ, với tốc độ chạy của hai người thì dù Hoài Khanh có chạy siêu xe với vận tốc 100km/h cũng chưa chắc đuổi kịp chứ đừng nói là chiếc xe đạp kia.

Hai người kéo nhau nấp ở bụi cây gần đó. Hai người vừa đỗ xe trước cửa thì trong nhà thì cánh cửa mở toàn, sau đó chính là cậu nhóc bí ẩn ra mở cửa. An Dao và Đại Phùng bốn mắt nhìn nhau rồi nhìn lại hai người một ma kia. Linh hồn nọ vừa xuống khỏi yên xe thì đã nhanh chóng đi tới trước mặt cậu nhóc, cậu nhóc đưa tay lên trán cô ta làm bùa phép gì đó một lúc. An Dao mở to mắt nhất có thể quan sát hành động kia và phải há hốc miệng không thể tin được.

Sau khi cậu nhóc làm xong bùa phép gì đó thì linh hồn mờ nhạt nọ dần dần rõ nét hệt như con người. Điều làm An Dao sốc hơn đó nữa là ngay sau khi cô ta thành hình người thì Hoài Khanh rất chi là vui mừng và…còn hôn lên trán cô ta một cái rồi vòng tay ôm lấy eo cô ta dẫn vào nhà.

Loading...