Trộm Mộng - 60
Cập nhật lúc: 2024-06-11 16:55:39
Lượt xem: 71
cuộc cô là ai, cô muốn làm gì chúng tôi?”
Lúc này con mụ bác sĩ mới thôi cái thái độ mẹ thiên hạ kia mà cảnh giác nhìn An Dao, trên tay mụ ta cầm con d.a.o phẫu thuật và lùi ra xa đề phòng nhìn An Dao đang ngồi trên giường. An Dao nhướn mày, cô cười thoải mái rồi nói: “Tôi là ai bây giờ mới hỏi, liệu có muộn quá hay không?”
“Cô muốn làm gì. Tôi nói cho cô biết, chỗ này của tôi luôn được ngài ấy theo dõi, nếu như cô g.i.ế.c tôi thì ngài ấy sẽ đến ngay lập tức đó.”
Mụ bác sĩ cố hết sức để dọa làm An Dao không nhịn được cười, cô nói: “Nào, nhanh gọi mụ ta tới đây. Tôi đang muốn mụ ta đến nhanh mà không cần tốn công đi tìm đấy.”
Mụ bác sĩ đột nhiên lật bàn tay lên, hình như là cách thức để điều khiển quỷ thì phải. An Dao tung cước đá cho mụ ta một cái rồi kề d.a.o lên cổ làm mụ ta sợ mất cả mật. An Dao thả linh hồn người đàn ông trước đây Miêu Bạch đã bỏ vào đồng hồ cho cô, ông ta vừa ra đã lập tức hiểu chuyện mà lao vào túm lấy bọn vong nhi ở đây. An Dao xin tí m.á.u trên cổ mụ bác sĩ rồi nói: “Tiếc là tao không phải cảnh sát đâu, nên tao sẽ dùng cách của tao để chơi đùa với mày. Vốn dĩ tao không quan tâm cách mà bọn mày đối xử với mọi người như thế nào nhưng bây giờ tao lại có hứng đấy, nên là tao trả thù cho những khách hàng trước đây của bọn mày nhé?”
“Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Mụ bác sĩ ôm lấy cái cổ đầy m.á.u của mình, hoài nghi hỏi An Dao. An Dao nở một nụ cười từ thiện rồi nói: “Tao là ai ư. Tao xin tự giới thiệu nhé, tao tên là Ngô An Dao. Sao nào, mày nghe cái tên này có quen không, chủ nhân Thường Vy của mày đã từng nhắc đến tên tao chưa?”
Mụ bác sĩ nghe đến tên của An Dao xong thì vãi cả ra quần, chắc mụ ta được nghe nhiều lời đồn đại ác ôn về An Dao lắm nên là mới sợ tới như thế. Sắc mặt mụ ta bây giờ tái mét, khác với giọng điệu nghênh ngang hống hách ban nãy dọa nạt khách hàng, mụ ta nói: “Ngô…An Dao sao có thể trông như thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/60.html.]
“Sao nào, Ngô An Dao thì không được trẻ trung xinh đẹp à?”
“Tôi đã từng nghe rất nhiều lời đồn về cô. Họ đều nói rằng cô chính là một con rắn, cô lột da như rắn…”
An Dao nghe xong thì cẩn thận tưởng tượng bản thân trong lời đồn đại của bọn họ xem như thế nào. Cô đúng là có lột da đấy, năm mươi năm lột da một lần, nhưng cô đâu có tí nào giống với rắn đâu cơ chứ. Tưởng tượng không ra, An Dao làm bộ vặn mình như rắn dọa mụ bác sĩ rồi nói: “Thích bị rắn cắn không?”
Mụ bác sĩ sợ mất cả mật, mụ ta ngồi thụp xuống ôm lấy cái cổ đầm đìa m.á.u của mình rồi nói: “Van xin cô tha cho tôi đi mà.”
Đấy chỉ là xin tí m.á.u mà người ta thiếu điều c.h.ế.t vì mất m.á.u đấy, nếu như mà nghiêm túc chắc chỉ sợ là đứt lìa cái cổ đến nơi. Cũng không phải là An Dao cố ý, mà là do cô ra tay không biết nặng nhẹ, vốn dĩ chỉ muốn xin ít m.á.u thật nhưng không ngờ là lại chảy nhiều như thế. Bọn vong nhi ở đây trước nay chỉ toàn được uống m.á.u dơ bẩn, hôm nay ngửi thấy m.á.u tươi sạch chảy xuống từ cổ mụ bác sĩ thì hung hăng hẳn, không kìm chế được mà nhao nhao muốn lao qua uống máu.
Linh hồn người đàn ông nọ giữ không nổi đám vong nhi đang khát m.á.u kia mà quay lại nhìn An Dao, An Dao lắc đầu bảo ông ta tránh qua một bên cho bọn vong nhi tràn qua chỗ mụ bác sĩ. Vốn dĩ đèn trong phòng vẫn sáng nên bọn vong nhi không trực tiếp bổ nhào lên người mụ ta nên chỉ dám l.i.ế.m m.á.u dưới đất, cho đến khi An Dao thấy chướng mắt quá mà tắt luôn cả đèn, lúc này không khí trong phòng đã thay đổi hoàn toàn. Mùi tanh tưởi của m.á.u tươi hòa lẫn với mùi của bọn vong nhi do tiếp xúc với m.á.u dơ bẩn lâu ngày trở nên rất khó ngửi.
Mụ bác sĩ bắt đầu khó thở, mụ ta một tay ôm lấy cổ ngăn không cho m.á.u chảy ra nhiều, một tay quơ quàng tìm nơi vịn hòng đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng nếu một khi có ai dám chọc tới An Dao thì làm gì có cửa trốn thoát. An Dao rất vui vẻ nhìn mụ ta chật vật khốn đốn mà nói: “Sao nào, đang yên đang lành lại muốn điều khiển quỷ hại tao à. Tao đang suy nghĩ liệu có phải lúc mày phẫu thuật cho khách hàng thì cũng khiển đám quỷ nhỏ này tới uống m.á.u của họ đúng không?”
Mụ bác sĩ ngậm chặt miệng, tức là chuyện đó có xảy ra. An Dao thoáng qua chút gì đó căm phẫn, cô nói: “Vậy hôm nay mày cũng nếm thử cảm giác này đi chứ.”
Nói rồi An Dao búng tay một cái làm đám vong nhi kia như hổ đói vồ trực tiếp vào mụ bác sĩ. Chúng nó leo trèo nhanh chóng, chớp mắt đã bu kín lấy người mụ ta. Nhìn đám vong nhi đói khát uống m.á.u người này khiến An Dao đột nhiên có chút lo lắng. Cô chẳng sợ thua Thường Vy hay bất cứ ai, cô chỉ sợ một khi con mụ Thường Vy kia luyện được Quỷ linh nhi thì sẽ như thế nào, nó đói khát m.á.u như thế thì nhất định sẽ có rất nhiều người phải chết.