Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trộm Mộng - 51

Cập nhật lúc: 2024-06-11 12:50:43
Lượt xem: 88

Đợi đến sốt hết cả ruột vẫn chẳng thấy gì nên An Dao đã lớn tiếng nói, lúc này mới có âm thanh rục rịch từ trong vách tường vang lên. Khắp cả căn phòng đều là âm thanh ấy khiến An Dao điếc hết cả tai, cô không chịu nổi nữa mà phi chiếc kim đang cầm trên tay thẳng vào góc có lá bùa trên đầu giường. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó cô nghe thấy tiếng bò lăn lóc trên nền nhà. Đèn đóm tối thui chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng lăn lóc kia mà tránh né. 

“Trả xác cho tao!”

Bỏ mẹ Miêu Bạch rồi!

Cái giọng trẻ em the thé kia đang tiến về phía Miêu Bạch. Ngay từ đầu khi nghe thấy người c.h.ế.t có thai c.h.ế.t theo là biết chắc sự việc sẽ như thế này rồi cho nên cũng không bất ngờ lắm. Ai mà biết Miêu Bạch đùng cái tự dưng lại đi moi xác người ta đang nằm im trong bụng mẹ ra làm gì để bây giờ chọc giận nó nhiều hơn cơ chứ.

“Miêu Bạch, sao anh lại bới xác nó ra làm gì vậy?”

Nghe An Dao nói thì Miêu Bạch vừa chạy vừa sừng cồ lên nói: “Ai bảo chủ nhân cũng không ngăn tôi làm gì chứ.”

“Mau đem xác nó nhét vào bụng mẹ nó lại đi!”

An Dao nói xong thì cô sực nhớ ra là cô đã bỏ xác bị thành mấy khúc kia vào lại bụng mẹ và may rồi. Miêu Bạch vừa chạy cong đ.í.t vừa nói: “Mau, chủ nhân mau giúp tôi với nào.”

An Dao nhướn mày, com mèo Miêu Bạch này có vẻ lâu quá không được cô bảo vệ nên nhớ nghề đây mà.

“Trả xác cho tao…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/51.html.]

Vong nhi còn chưa kịp nói hết câu đã kêu lên một tiếng hơi “đau”, An Dao ném cho nó một lá bùa vào đầu suýt thì hồn bay phách tán. Miêu Bạch thấy vong nhi bị An Dao đánh thì khoái chí quay lại ngoạm đầu nó vào miệng mình mà nhai. Không biết vong nhi kia rốt cuộc tạo nghiệp gì mà lại bị bộ đôi điên khùng này ức h.i.ế.p tới như thế.

Trong phòng bây giờ đèn đóm gì tắt ngúm hết rồi, mà bên ngoài trời cũng đã sớm tối đen, chỉ còn lại ánh sáng của đèn đường hắc vào nhàn nhạt qua cửa kính. An Dao vừa đón Miêu Bạch lên vai cô thì cái xác người mẹ cũng bắt đầu rụ rịch tay chân và chuẩn bị ngồi dậy. An Dao không hiểu nỗi cái bọn này muốn làm gì mà lại sử dụng hai mẹ con nhà này, cô không nghĩ đây là trùng hợp, nhất là đối với đám bùa dán ẩn đầy trong căn phòng ngủ này. Chuyện con mèo kia càng không phải là trùng hợp, rốt cuộc là ai đang muốn làm gì không biết nữa, nhưng chắc chắn một điều là kẻ đó không biết An Dao hoặc không biết cô đã trở về nên mới dám giỡn mặt với cô như thế. 

Vong nhi vừa bị Miêu Bạch nhai đầu xong thì thêm một loạt tiếng khóc trẻ em vang lên, cái này nghe có vẻ quen quen, chính là cái đám lâu la trong phòng phẫu thuật nạo thai kia. Đến lúc này thì An Dao đã chắc chắn chính là Thường Vy, có điều cô không hiểu, rõ ràng mười năm qua cô luôn theo dõi bà ta nhưng không biết bà ta có dự án xây dựng nào kia mà. Đến bây giờ An Dao không nghĩ Thường Vy lợi hại mà cô nghĩ kẻ phía sau mụ ta mới là nhân vật đáng gờm. 

Còn có ai trong giới ma đạo này mà An Dao không biết nhỉ?

Theo như cô biết thì trước nay chưa ai dám đối đầu trực diện với mình. Trước đây cô bị Quỷ bướm hãm hại vô cớ cho nên mới đi vào con đường này, nhưng ngay sau đó cô đã tặng cho nó một vố khiến nó sợ đến bây giờ. Bây giờ Quỷ bướm chẳng dám hoạt động rầm rộ nữa nên dù nó đã trộm mộng trước cô rất lâu nhưng vẫn chưa ra ngô ra khoai gì. Bởi vậy cho nên lần trước gặp An Dao ở chỗ kia nó mới sợ chạy đến mất cả mật như thế. 

Quy tắc sống của An Dao là không để người ta phục kích mình, vì vậy ngày mai cô nhất định sẽ truy tìm kẻ kia để xử lí trước, trước khi bị kẻ đó xử lí. 

“Trả con cho tao!”

Tới rồi đấy, An Dao cũng rảnh rỗi chờ đợi xác người mẹ tung chăn đứng dậy…và bị rơi một đoạn dây rốn ra ngoài vì An Dao đã may được tử tế đâu. Rõ ràng cô cũng muốn may cho đàng hoàng tử tế lắm chứ bộ. ai bảo nửa đường con của cô ta tới kiếm chuyện làm chi, không phải lỗi do cô. Chẳng biết cấu tạo bộ não của An Dao kiểu gì mà gặp chuyện to lù lù trước mắt kia cô lại chẳng để tâm tới mà chỉ lo tìm cách thoái thác trách nhiệm của mình.

“Trả con cho tao!”

Ma mẹ rít lên một tiếng nữa, cô ta đang loạng choạng đi về phía An Dao nhưng xin lỗi vì cô buồn cười quá nên đành phải bật cười sặc sụa.

Loading...