Trộm Mộng - 43
Cập nhật lúc: 2024-06-11 11:52:00
Lượt xem: 90
Miêu Bạch cúi đầu thừa nhận.
An Dao lau luôn màu vẽ trên lông mày rồi đứng dậy nói: “Chúng ta đi! Hôm nay tôi thật muốn xem cái bọn tép tôm này có thể giành lấy nơi ấy như thế nào. Tôi để bọn chúng quản lí giùm thì bọn chúng đã vọng tưởng là của bản thân luôn rồi à.”
Quả nhiên là cái nơi gọi là “tổ chức” ấy cách không xa nhà của An Dao. Nó là một căn biệt thự cổ nằm nép mình dưới những cây xanh to lớn. Bên ngoài đều biết đó là cơ ngơi của một vị tỷ phú được cho là cha của Ngô An Dao. Một ngôi biệt thự nằm trên một mảnh đất rộng lớn được bao quanh bởi hàng rào kiên cố, người đời đâu thể biết được bên trong đó là một tổ chức của tội ác đâu.
Xe vừa đổ trước cửa cổng thì đã có người vội vã mở cổng, cô nhìn người gác cổng lạ hoắc, đúng là mười năm nay bọn này đã thay đổi người không ít. Nhìn thấy người gác cổng cứ ngơ mặt ra mà không đưa xe điện đến, An Dao trừng mắt hỏi: “Xe đâu?”
“Xe gì chứ, ông chủ nói rằng cô đều tự phải đi bộ vào.”
Người gác cổng hằn học trả lời, An Dao ngơ ra mấy giây rồi tức giận đạp cho người gác cổng một cái mà nói: “Anh tưởng mình là ai hả. Còn không mau đánh xe điện đến thì ngày mai anh không cần nhìn thấy bình minh nữa đâu.”
An Dao nói là làm, chưa chi đã kề d.a.o lên cổ anh rồi đe dọa…
À mà không, An Dao cả đời chưa biết đe dọa ai, cô nói là làm liền. Máu tươi trên cổ người gác cổng chảy xuống, anh ta sờ lấy và đưa lên mũi ngửi rồi hốt hoảng nói: “Tôi đánh xe đến, xin đừng g.i.ế.c tôi.”
Có lẽ người gác cổng cũng bất ngờ và hốt hoảng lắm, không biết vì sao hôm nay An Dao lại điên cuồng như vậy nhưng vì để giữ mạng nên anh ta cũng chẳng dám ý kiến gì thêm mà mau chóng đánh xe điện để chở An Dao vào trong. Mười năm nay Miêu Bạch đã phải chịu cảnh khúm núm như mèo mất nhà, hôm nay đi cùng An Dao thật sự vào trong đúng là quá mức hả dạ. Nhớ năm xưa Miêu Bạch từng là một chàng trai phong độ ngông cuồng, là công tử của nơi này mà sau khi An Dao đi mất nó đã phải làm một con mèo khúm núm, chịu biết bao nhiêu tuổi nhục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/43.html.]
Cánh cửa lớn bằng đá nằm sừng sững ở đấy, thấy An Dao đi vào nhưng còn chẳng có ai thèm mở cửa cho cô. An Dao bắt đầu có chút tức giận, bọn chúng còn chưa điều tra xem cô đã đi đâu thì xem như cô đã c.h.ế.t mà ngang nhiên chiêm giữ nơi này làm của riêng, đã vậy còn hống hách không thôi. Nếu như mười năm nay cô không đi lấy mộng của người khác thì nơi này chưa chắc đã giữ được, cho dù không phải là cô đi chăng nữa thì cũng là sử dụng thân xác của cô. Bọn chúng thật sự không biết thân xác này của cô quý giá như thế nào hay sao chứ.
“Người đâu rồi?”
An Dao hung hăng đá cánh cửa mở toang rồi hiên ngang đi vào. Nhìn thấy cánh cửa bị phá, ba người đang ngồi bên trong đột ngột đứng dậy, còn tưởng là kẻ địch tấn công nên ai nấy đều phòng thủ. Nhưng khi nhìn thấy người đến là An Dao thì họ bắt đầu nới lỏng cảnh giác. Ba nam một nữ, An d.a.o còn chưa biết âm mưu đảo chính kia là chủ ý của ai nữa.
“Đại Phùng, anh to gan quá nhỉ, còn dám ngồi lên đó cơ à?”
An Dao vẻ mặt lạnh tanh đi tới ghế giữa, nơi ấy vốn dĩ là chỗ của cô và bốn người kia chỉ đứng đứng hoặc ngồi hai bên. Dám chiếm chỗ của cô thì bây giờ chắc là tám phần âm mưu kia là do tên này bày ra. Đại Phùng rất cảnh giác, anh ta hầm hầm nhìn từng bước chân của An Dao đang tiếp cận mình rồi chỉa con d.a.o về phía cô.
An Dao không hề chớp mắt hay nao núng với hành động kia, cô nhìn con d.a.o nhỏ, chuôi con d.a.o được làm bằng xương người, lưỡi d.a.o màu đen lại được làm từ vật liệu cổ đại kia. Rõ ràng nó là d.a.o của cô, nhưng sau khi cô đi thì bị lấy lại và đưa cho con d.a.o cùi trên chiếc đồng hồ này. Ở địa bàn của mình mà mình còn bị sai khiến thì đúng là không có cơn tức nào hơn.
“An Dao, cô còn không mau lùi lại. Hôm nay ai cho cô lá gan hỗn xược kia?”
Đại Phùng trừng mắt nói, An Dao nở một nụ cười nham nhở, động tác nhanh nhẹn đưa tay tóm lấy lưỡi d.a.o kia và giành về phía mình. Đại Phùng trừng mắt kinh ngạc, rõ ràng trong lúc giằng co thì lưỡi d.a.o đã cứa vào lòng bàn tay An Dao nhưng cô lại chẳng chảy một giọt m.á.u nào, thậm chí còn chẳng cảm thấy đau đớn.