Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trộm Mộng - 42

Cập nhật lúc: 2024-06-11 11:51:35
Lượt xem: 103

An Dao đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ cô nhìn thấy những gì trôi qua trong mười năm nay. Cô vốn dĩ là An Dao, chẳng phải Trịnh Phương Thảo. Mười năm trước cô vì cố chấp với tình yêu của Hoài Khanh mà đã hại c.h.ế.t Trịnh Phương Thảo thật sự, sau đó nhập vào xác của cô ấy để đón nhận tình yêu của Hoài Khanh mười năm. 

Hóa ra cô mới là kẻ chủ mưu chứ không phải người bị hại. Trước đây cô đã uy h.i.ế.p Quỷ bướm nói ra giấc mộng của Hoài Khanh, bởi vì trong người Hoài Khanh đang có một Quỷ trùng đang kí sinh. Sau khi biết Hoài Khanh yêu Trịnh Phương Thảo, sau nhiều lần cô cố dụ dỗ anh nhưng không được thì cô đã trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Trịnh Phương Thảo, đem linh hồn và giấc mộng của cô ta cho Quỷ bướm ăn và mượn xác nhập hồn mình vào. Trong mười năm đó vì để người khác không nghi ngờ mà cô đã nhặt một hồn ma vất vưởng bên đường bỏ vào xác mình để sống và làm việc thay cho mình. 

Nhưng suy cho cùng thì cô vẫn chẳng đến được với Hoài Khanh ngày nào, mưu hèn kế bẩn dày công sắp đặt, thậm chí không tiếc g.i.ế.c người nhưng cuối cùng chỉ đổi lại cuộc sống tẻ nhạt, còn phải sống chung với tên Quốc Minh kia. Tuy rằng kết hôn trên danh nghĩa và ngày nào cũng phải nhìn thấy anh ta và Thường Vy xà nẹo xà nẹo với nhau nhưng cô vẫn cảm thấy thật là ghê tởm. 

Vẫn may là trong thời gian mười năm kia vì có được sự hy sinh của Miêu Bạch mà cô mới không bị Thường Vy làm hại, cùng lắm chỉ là hại vặt giữa người và người đố kị nhau mà thôi. Cho đến giờ thì An Dao vẫn chưa hiểu con mụ Thường Vy kia vì sao lại cứ nhất định phải tranh giành gia sản, ông cha kia rốt cuộc có còn sống thật sự hay không, và cô con gái Trịnh Phương Thảo đã biết điều gì mà để bà ta phải dày công sắp đặt mọi thứ như thế.

Cô bị mất trí nhớ tạm thời là vì bị phê thuốc mà lái xe đ.â.m đầu vào gốc cây nên chấn thương sọ não mà mất trí nhớ tạm thời, nên mới tưởng bản thân là Trịnh Phương Thảo thật. Nói chung cũng khá là oái oăm, như một trò đùa của số phận vậy.

Buổi sáng hôm sau, Miêu Bạch đã gõ cửa. Sau khi biết An Dao đã nhớ lại mọi thứ thì nó chẳng dám hỗn hào cẩu thả nữa. An Dao mở cửa, vừa nhìn thấy Miêu Bạch cô đã hỏi: “Miêu Bạch này, hồn ma ở trong thân xác tôi mười năm anh xử lí thế nào rồi?”

“Cô không nói tôi cũng quên mất, chính là đêm hôm qua lúc tôi bỏ cô đi là cô ta đến tìm nên tôi phải đi giải quyết một chút.”

Miêu Bạch nói, nó phải nói rõ để nay mai An Dao nhớ lại chuyện đêm qua giữa chừng nó bỏ đi thì kiểu gì cũng bị ăn hành ra bã. An Dao nghe xong thì gật gù, cô nói: “Vậy giờ cô ta đi đâu rồi, tôi phải tìm cô ta xử lí chút đã.”

“Cô muốn cho cô ấy đi đầu thai hay sao ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/42.html.]

Miêu Bạch hỏi, An Dao liếc xéo nó rồi nói: “Anh trông tôi có giống với người làm việc thiện không?”

“Không cho đi đầu thai thì cô định làm gì. Dù sao người ta cũng làm việc thay cho cô mười năm rồi…”

Miêu Bạch còn chưa nói xong thì đã bị An Dao khướt từ, cô nói: “Anh có im không thì bảo! Bây giờ tôi ngày càng cảm thấy anh rất là xa cách luôn đó. Nói đi, có phải anh đã ngủ với cô ta rồi không?”

Miêu Bạch sắp khóc đến nơi, câm nín một lúc nó mới nói: “Cô chủ đang xem thường tôi đấy ư. Cô xem đi, tôi đã vì cô mà bỏ tu hành mấy trăm năm, bây giờ tôi đến biến thành người còn không biến được, với bộ dạng bốn chân này thì tôi có thể ngủ với ai cơ chứ?”

An Dao không nói gì, vì cô không thấy bản thân sai hay mang nợ ai. Chỉ là cô không thể phủ nhận rằng đúng là Miêu Bạch đã hy sinh mấy trăm năm tu hành của mình. Chỉ bởi vì cô cố chấp muốn đi tìm tình yêu của Hoài Khanh mà Miêu Bạch phải hy sinh mình để cho cô có thể nhập vào Trịnh Phương Thảo. Bởi vì như vậy cho nên Miêu Bạch đã không thể biến thành người được nữa, có lẽ phải đợi tới mấy trăm năm sau. 

An Dao đã thay xong quần áo và trang điểm để chuẩn bị ra ngoài. Miêu Bạch đi đến bên cạnh cô rồi nói: “Tạm thời chủ nhân hãy quên chuyện kia đi. Bây giờ có chuyện lớn cần chủ nhân làm đây ạ.”

“Chuyện gì, trần đời còn có chuyện gì quan trọng đối với tôi cơ à?”

An Dao nhàm chán ngồi vẽ lông mày, Miêu Bạch chậm rãi nói: “Tổ chức! Mười năm nay bọn chúng vốn đã biết là không phải chủ nhân cho nên hành động hết sức là ngông cuồng. Có vẻ như bọn chúng đang muốn đảo chính, chiếm lấy nơi đó làm của riêng.”

An Dao vẽ lệch lông mày, cô ném luôn cây cọ xuống sàn rồi nói: “Hỗn xược! Chỉ một lũ sâu bọ mà cũng vọng tưởng gớm nhỉ? Nói như vậy xem ra tôi vào được thân xác này là do một tay anh rồi.”

Loading...