Trộm Mộng - 32
Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:02:12
Lượt xem: 97
Sao lại như vậy nữa, lẽ nào số cô bây giờ là phải giao tiếp với cái bọn ma quỷ này mỗi ngày hay sao chứ. Vì thấy hai người kia mãi không chịu đi nên An Dao đành phải luồn lách đi vào sâu trong phòng khám, may mà giờ này cũng đông khách nên không ai chú ý đến cô, nếu không chắc là bị tóm sớm rồi.
Đi quanh quẩn một chút, An Dao liền thấy một căn phòng đề biển là “Phòng phẫu thuật”. Phòng khám nhỏ như thế này chắc không thể có khả năng có phòng sinh được, vì vậy căn phòng này chắc chắn là phòng phá thai rồi. An Dao vốn chỉ đơn thuần là trốn hai mẹ con nhà kia thôi chứ không có ý định khám phá gì, ai trên đời mà chẳng biết những căn phòng phá thai như thế này sẽ có rất nhiều thứ không sạch sẽ chứ.
Bình thường những đứa trẻ bị bỏ ở đây sẽ chẳng có ai gọi hồn về nhà hay cúng kiến gì nên bọn chúng không siêu thoát được mà chỉ bám riết ở trong này mãi thôi. Nhưng bà mẹ kế kia của cô vì sao lại bị mấy đứa trẻ đeo bám trên người như thế, lẽ nào bà ta hợp với mấy đứa trẻ kia nên bị đeo bám thôi hay là có nguyên nhân nào khác.
Vì mãi suy nghĩ mà An Dao vô thức đưa tay đẩy cửa phòng, đến lúc cô tỉnh táo lại muốn đóng cánh cửa thì cô nghe thấy bên trong có tiếng trẻ con khóc. Dù chín phần mười là biết cái tiếng khóc đó không bình thường nhưng An Dao lại không dứt ra được. Nó giống như là đang mời gọi An Dao đi vào, cho nên cô không cách nào cưỡng lại được. Căn phòng tối tăm không có ánh đèn nào cả, lại nằm cuối hành lang nên cũng thể lấy ánh sáng từ bên ngoài vào.
Lẽ ra những phòng phẫu thuật khác sẽ có chút mùi thuốc khử trùng, thế nhưng khi vừa bước vào thì An Dao đã bị mùi tanh tưởi sộc vào mũi khiến cô muốn nôn. Bước nhẹ vào phòng, tiếng khóc trẻ con vẫn đang vang vọng khắp căn phòng không rõ là phát ra từ đâu. Tiếng khóc ấy cứ lớn nhỏ lộn xộn mãi không dứt khiến An Dao có chút khó chịu. Nếu như lúc này mà có Miêu Bạch ở đây thì tốt, có chuyện cũng có nó giúp đỡ một tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/32.html.]
An Dao chắc chắn bản thân có sức mạnh không nhỏ mà cô vẫn chưa phát hiện ra được, nhưng từ lúc cô sử dụng thân xác này đã quen có Miêu Bạch ở bên cạnh giúp đỡ, dù nó không rat ay nhưng dù sao có nó ủng hộ tinh thần cũng giúp cô tự tin hơn hẳn. Bước vào phòng rồi An Dao mới thấy mờ mờ, căn phòng này không lớn, chỉ có một chiếc giường phẫu thuật và một cái xe để dụng cụ. Lẽ nào người dọn vệ sinh không dọn sạch sẽ hay sao mà lại để căn phòng tanh tưởi tới như vậy chứ. Chưa nói tới bệnh nhân không chịu được mùi tanh này, nếu như vậy thì chắc chắn sẽ không được vệ sinh.
Những phòng phẫu thuật rất cần chính là vệ sinh sạch sẽ và khử trùng, nhưng căn phòng này xem ra bệnh nhân sau khi hút lấy thai thì ít nhiều cũng sẽ bị nhiễm trùng. Đột nhiên An Dao có chút khó chịu, dù sao cũng là phụ nữ, cô không thể kìm được lòng khi nghĩ tới những người phụ nữ phải bước vào căn phòng này…
An Dao không dám lên tiếng, cô sợ bị nhân viên phòng khám phát hiện thì sẽ lớn chuyện. Nghĩ đi nghĩ lại, An Dao vẫn quyết định đi trở ngoài, nhưng ý nghĩ kia vừa lóe lên trong đầu thì cô liền cảm nhận được cổ chân mình như có thứ gì đó nắm vào, lạnh ngắt. Biết chắc là thứ gì là đã ám cô, nhưng khi nhìn xuống chân thì An Dao vẫn không khỏi giật mình. Cái thứ đang đeo dưới chân cô là một đứa trẻ với hình thù quái dị, mặt nó bị đứt ra một nửa lung lay. Xem có dị không chứ, mặt đã không lành lặn, đã vậy tay chân cũng đứt khúc, hai cái tay nó đang ôm lấy chân cô không có bàn tay, chỉ có hai cùi tay thôi.
Cha mẹ ơi! Sát thương thân thể là 0 phần trăm nhưng sát thương tinh thần thì đến 100 phần trăm lận đó. Nhìn như vậy thôi thì đâu cần nó làm gì nữa mà An Dao tự sợ teo hết cả tim. Cũng may là An Dao được thực tập trước rồi nên là bây giờ thực hành không sợ mấy, nếu như là lúc trước chỉ sợ cô đã hét toáng lên tháo chạy hoặc là trực tiếp lăn trùng ra ngất.
An Dao dành một phút để suy nghĩ, cô không biết liệu con ma nhỏ này nó là bị dị tật trong bụng mẹ nên mới bị bỏ hay là do lúc bác sĩ nạo nó nên nó đã bị sứt mẻ như thế. Dù sao đi nữa thì cũng đáng sợ thật đó. An Dao nhìn con ma nhỏ lần nữa rồi nói: “Tao với mày không có thù hận gì đâu, thả chân ra cho tao đi nhé?”
Đương nhiên là còn lâu con ma mới bỏ chân cô ra. Hiếm khi gặp được một người nhìn thấy bọn nó, nên là sau câu nói đó của An Dao thì con ma sứt mẻ kia đã rủ thêm đồng bọn của nó tới để ra sức ôm lấy hai chân cô. An Dao nhìn sơ qua thì cũng chắc phải có tới năm, bảy đứa, đứa nào đứa nấy không sứt chỗ này cũng mẻ chỗ kia, trông thật là đáng sợ. Giờ thì cô chắc chắn là cái bọn này lúc bị nạo ra mới bị sứt mẻ như thế này, cũng đáng thương quá đi mất, đã bị cha mẹ bỏ rơi, làm ma rồi còn không được lành lặn.