Trộm Mộng - 27
Cập nhật lúc: 2024-06-10 21:58:36
Lượt xem: 134
Bạch đúng là đã lành lại mà không cần đến bác sĩ thú y, chỉ là một con mèo đẹp như vậy mà bị mất hết một con mắt thì đúng là đáng tiếc.
“Cô đang nghĩ bây giờ tôi mất một con mắt rồi thì sau khi biến thành người sẽ thành độc nhãn long có đúng không?”
Dù An Dao vẫn chưa nghĩ đến đó nhưng hình như cũng sắp nghĩ đến rồi thì phải, vì vậy mà cô cười khổ và im lặng không phản bác. Cô đang mãi suy nghĩ xem người c.h.ế.t thứ ba mà cô phải trang điểm là người già hay trẻ và có c.h.ế.t bình thường không thì lại va chạm xe với người ta. Hóa ra là đến cổng nhà người c.h.ế.t rồi, An Dao vội xuống xe xin lỗi nhưng ái oăm thay lại là va chạm với chồng của cô, Quốc Minh.
An Dao thở dài thườn thượt, cô thầm nghĩ còn chưa bắt đầu mà đã gặp chuyện xui xẻo như thế thì chắc là công việc không tốt rồi.
“Đúng là sao chổi mà, xúi quẩy quá đi mất.”
An Dao lẩm bẩm trong miệng nhưng Quốc Minh lại mải nhìn “gái đẹp” là cô mà chẳng mảy may nghe thấy gì. An Dao ngẩn tò te, cô bắt đầu nghi ngờ về thẩm mỹ của tên chồng cũ này. Rõ ràng Trịnh Phương Thảo đẹp như thế mà anh ta chê, lại đi gian díu với bà mẹ kế của vợ đã sắp bốn mươi, bây giờ lại còn nhìn An Dao không xinh đẹp mấy thiếu điều muốn rớt con mắt ra ngoài đường.
“Này anh gì ơi…”
An Dao đang định nói chuyện với Quốc Minh thì Miêu Bạch đột nhiên nhảy ra khỏi xe, đứng trước mặt cô mà gầm gừ với anh ta. An Dao suýt thì quên mất là tên này sợ mèo, nhưng Miêu Bạch lại biết, đúng là nhờ vả được ghê. Một người to đùng bị con mèo dọa sợ cho mất mật, anh ta mau mau lái xe tránh sang một bên nhường đường cho An Dao.
Sau khi đưa danh thiếp ra, An Dao được mẹ của khách hàng đưa vào nhà rồi nhẹ nhàng nói: “Giới thiệu với cháu, cô tên là Mai, là mẹ của con bé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/27.html.]
Khách hàng lần này của cô là một nữ bác sĩ pháp y, sau khi nghe thấy công việc của khách hàng thì An Dao không kìm được mà run lên. Cô nhớ tới lời nói của Miêu Bạch đêm trước, cả viện pháp y mà Hoài Khanh đang làm đa phần đều bị Quỷ trùng ám vào nên đã hỏi mẹ của khách hàng: “Cô có thể cho cháu xem thẻ bác sĩ của cô ấy hay không?”
Cô Mai gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh khách hàng đang đắp tấm vải trắng mà giở vải lên rồi lấy ra một tấm thẻ ngành. An Dao cầm lấy tấm thẻ lên, tấm thẻ rất mới, mới ở đây không phải là mới được cấp mà là chủ nhân của tấm thẻ rất quý trọng nó nên giữ gìn rất mới, thảo nào người ta cũng muốn đem đi chôn cùng với cô ấy. An Dao bỏ qua hết tên tuổi các thứ mà nhìn thẳng vào đơn vị công tác. Sau khi cô nhìn xong thì tay không tự chủ mà run lên, bởi vì đơn vị công tác kia chính là viện pháp y nơi mà Hoài Khanh đang làm.
Đưa lại tấm thẻ nhân viên cho cô Mai, An Dao hỏi: “Có thể cho cháu hỏi con gái cô bệnh gì mà lại mất không ạ?”
Cô Mai rất buồn bã nói: “Mấy tháng nay mỗi khi đi làm về nó đều than vãn rằng bản thân không khỏe, tim và các bộ phận khác giống như đang có vấn đề. Cô đã nhiều lần nhắc nhở nó đi kiểm tra nhưng nó lại bảo bản thân là bác sĩ nên tự biết, công việc quá bận rộn, lúc nào rảnh nó sẽ tự biết mà đi kiểm tra.”
“Vậy là mấy tháng trước cô ấy đã có vấn đề rồi ạ?”
Cô Mai gật đầu trước câu trả lời của An Dao, sau đó nói tiếp: “Nhưng hôm qua nó đang đi làm thì đột nhiên về nhà với sắc mặt xanh xao tiều tụy, khi cô hỏi nó mới nói là mệt quá không chịu được. Thấy vậy cô liền chở nó tới bệnh viện cấp cứu thì bác sĩ bảo rằng nội tạng của nó đã hỏng hết, và như thế nó mất chỉ sau vài tiếng đến bệnh viện.”
“Cho cháu hỏi thêm một câu nữa, công việc của cô ấy là bác sĩ pháp y thì sao cô không mời pháp y về kiểm tra cho cô ấy một chút để biết rõ nguyên nhân ạ?”
Cô Mai lắc đầu, cô nói: “Đó là di nguyện trước khi mất của con bé, nó muốn được ra đi lành lặn chứ không phải bị m.ổ x.ẻ banh chành.”
Nói cũng đúng, bọn họ suốt ngày m.ổ x.ẻ phanh thây người khác, nhất định đến lượt mình sẽ không có ai muốn bị như vậy đâu. Dù sao cô cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng Hoài Khanh mổ xác mình nên cô biết cảm giác đó nó là như thế nào. Bỏ qua mấy vấn đề phụ này, An Dao quay sang nói với cô Mai: “Cô có thể cho con mèo của cháu vào đây được không. Nó không phải là mèo bình thường đâu nên là cô đừng quá mê tín, nó không làm người ta thành quỷ nhập tràng hay gì đâu.”
Nói ít còn được, càng nói nhiều thì cô càng cảm thấy mình giống đa cấp dễ sợ, vì muốn đạt được mục đích của mình mà cái gì cũng có thể nói được. Cô Mai để cho Miêu Bạch đi vào phòng, nào ngờ vừa mới vào tới thì nó đã lập tức hắc hơi liên tục, sau đó là nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Nó ngẩng cái mặt rất buồn cười của mình rồi nói: “An Dao ơi là An Dao, đây là khách hàng bị Quỷ trùng g.i.ế.c rồi!”