Trộm Mộng - 17
Cập nhật lúc: 2024-06-10 20:23:21
Lượt xem: 141
Qua mấy giây An Dao mới nói: “Tìm cách đuổi khéo cảnh sát về, chỉ để bác sĩ pháp y kia vào thôi.”
“Nhưng mà...để anh ta vào chẳng phải mọi chuyện không thể giấu được nữa ư?”
Nghe chú Đức nói khiến An Dao chần chừ. Nói cũng đúng, một bác sĩ như Hoài Khanh sẽ rất khó để chấp nhận mấy chuyện ma quỷ như thế này. Con mèo Miêu Bạch lại đột nhiên ngậm chặt miệng khiến cô không biết phải tính như thế nào. Suy nghĩ một chốc, An Dao vẫn quyết định nói: “Mặc kệ, cho anh ta vào truớc rồi tính.”
“Mày định để một kẻ bị Quỷ trùng kí sinh vào đây làm gì, để hắn c.h.ế.t nhanh hơn à?”
Chú Đức vừa đi thì An Dao nghe thấy tiếng của mèo quỷ, cô quay lại, chầm chậm đi về phía cánh cửa rồi hỏi: “Mày là ai?”
“Mày là ai?”
Đồng thời mèo quỷ bên trong cũng hỏi. An Dao từ chối trả lời, cô nói: “Chẳng phải mày cao siêu lắm ư, không biết thân phận tao thì đừng hỏi.”
Cô không hiểu mèo quỷ đang suy tính cái gì, cô biết rằng bùa kia của cô không mạnh tới mức nhốt được con mèo quỷ bên trong. Ngay lúc này cô đột nhiên nghe thấy tiếng người làm báo con mèo đen kia đã được tìm thấy. Dự cảm không lành nhưng cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng cười lanh lảnh rợn người truyền đến từ căn phòng.
“Không được động vào con mèo!”
An Dao vừa chạy ra cửa vừa hét lớn nhưng không kịp, Hoài Khanh vừa vào tới chỗ con mèo thì đột nhiên anh đưa tay ra và ôm lấy con mèo vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/17.html.]
Hỏng rồi!
An Dao ném luôn Miêu Bạch xuống đất, cô đã biết được mèo quỷ đang chiếm lĩnh tâm trí của Miêu Bạch. Bởi vậy cho nên Miêu Bạch mới cắt đứt liên lạc với cô nhưng vẫn chậm một bước. Nghĩ đến đây, An Dao lao nhanh tới chỗ Hoài Khanh múôn dán bùa lên trán anh nhưng đã muộn.
Theo như hiểu biết của cô về Hoài Khanh thì anh không mạnh được tới như vậy. Nhưng lúc này anh tát cho cô một cú mạnh đến mức một cái răng cửa của cô phải rời khỏi hàm để đi chơi xa.
“Cảm ơn mày đã mang tới cho tao vật chủ kí sinh tốt đến như vậy.”
An Dao nghe xong thì m.á.u nóng chảy khắp cả người. Đời cô căm thù nhất là ai dám chơi xỏ, dám lợi dụng mình. Máu liều nhiều hơn m.á.u não, lúc này cô chẳng thèm để ý sống c.h.ế.t gì, chỉ múôn sống mái với cái thứ quỷ yêu kia mà thôi.
Lau vết m.á.u gãy răng trên khóe miệng, An Dao đằng đằng sát khí nói: “Mọi người mau đi trốn đi.”
Đám đông vừa tản ra, An Dao liền lao đến tóm cổ Hoài Khanh vật xúông sàn. Giờ này cô chỉ có thể trông chờ vào sức mạnh thật sự của thân xác này mà thôi. Có thù thì phải trả trước, chính An Dao cũng không thể tin được là cô có thể tay không nhổ hẳn hai cái răng cửa của Hoài Khanh trong lúc anh đang cố nhe răng cắn cô.
Có lẽ vì mới nhập vào nên mèo tỉnh không có sức mạnh mấy, bao nhiêu đều dồn vào cú đánh An Dao ban nãy. Chẳng khó khăn gì để An Dao dán cho Hoài Khanh một lá bùa rồi trói tay anh ta lại. Nhưng dù vậy thì khuôn mặt như dại đi của anh vẫn cứ trơ trơ, thậm chí còn nở một nụ cười nham nhở. Không hiểu sao khi An Dao nhập vào thân xác này thì đã thay đổi rất nhiều, cô không giống với ngày xưa nữa mà trở nên rất “điên”. Vì vậy mà dù cho có yêu Hoài Khanh thì cô vẫn cứ là nhổ răng anh như thường.
Cái nụ cười như phê thúôc kia của Hoài Khanh là có lí do, quỷ mèo đã lại điều khiển tâm trí Miêu Bạch, bây giờ nó đang “meo” lên một tiếng rồi nhảy bổ vào An Dao. Miêu Bạch đúng là làm đồng minh với nó thì sướng nhưng làm kẻ thù thì rất khổ. An Dao lúc này mới nếm được sức mạnh kinh khủng của nó.
Cả hai vật lộn ra đất, An Dao chưa gì đã thấm mệt nhưng Miêu Bạch cứ như điên như dại dù cô có nói gì nó vẫn cứ trơ trơ không chút nao núng mà lao vào đ.ấ.m cô. An Dao ban đầu không múôn làm đau Miêu Bạch, nhưng dù sao Miêu Bạch cũng lỡ chọc điên “hổ cái”, mà số với hổ cái thì mèo chẳng là gì cả. Dùng bùa không được, thế là An Dao quyết tâm dùng đến con dao, cứ thế một nhát đ.â.m vào mắt Miêu Bạch và thong dong lấy ra một con mắt của nó.