Trộm Mộng - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:17:41
Lượt xem: 150
Không vội! Kiểu gì rồi cũng đến lúc cần dùng tới...”
Miêu Bạch nói chưa dứt lời thì An Dao đã nhảy cẩng lên vui mừng nói: “Mộng lấy được rồi, tinh linh hiện lên rồi.”
Vì vui quá mà An Dao nhảy tuột cả khăn tắm, để lộ thân hình trần trụi làm Miêu Bạch phải quay đầu đi gấp, nó gào rú: “Con nhỏ điên này! Ông đây không phải mèo thiến đâu đấy.”
An Dao chỉ thiếu mỗi cái quần để đội, cô xấu hổ không biết để đâu nên vơ vội bộ quần áo rồi lái xe ra ngoài. Sau thời gian mấy ngày sống lại cô chẳng dám sơ suất, chỉ tập trung học việc để lấy những tinh linh đầu đổi lấy tuổi thọ. Bây giờ xem như cũng sống được một tháng nữa nên cô quyết định đi xem thử một chút.
Sau khi ăn tối no nê, cô quyết định đi tìm Hoài Khanh. Cô chỉ sợ tên Quốc Minh và bà mẹ kế kia sẽ không dễ dàng buông tha cho Hoài Khanh. Nhưng trước mắt phải giả vờ làm quen với anh thì mới tính tiếp được. Nghĩ như thế nên cô đánh xe một vòng sang viện Pháp y, theo như thói quen của Hoài Khanh thì dù không có việc làm thì anh cũng chẳng bao giờ về nhà sớm cả.
Đậu bên đường gần viện Pháp y một lát, cuối cùng An Dao cũng nhìn thấy Hoài Khanh dắt xe đạp ra khỏi cổng. Nhưng bất ngờ là ngoài Hoài Khanh thì cô còn nhìn thấy mấy người nữa đang đi sát phía sau anh. Lẽ nào mới đây mà anh đã thay đổi tới như thế ư, từ một người ít xã giao nay đã có bạn bè thân thiết?
Điều đó cũng tốt cho anh ấy....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/10.html.]
Nhưng An Dao còn chưa nghĩ hết câu thì cô chợt nhận ra sự bất thường từ những người bạn kia. Cô nhoài người dí sát hai mắt vào kính xe để nhìn thì bất thình lình giật mình. Kia đâu phải là người, là bốn con ma mới đúng. Vừa nhìn đã biết bốn đứa nó c.h.ế.t không toàn thây, thật là gớm giếc. Một con còn đang bay lên cao và há cái miệng rộng như họ đen vũ trụ muốn ngoạm đầu Hoài Khanh.
An Dao muốn đẩy cửa ra chạy ra cứu người nhưng lại thôi. Hoài Khanh là bác sĩ, nhỡ đâu anh không tin chuyện ma quỷ thì sẽ có ấn tượng xấu về cô. Bỏ đi, dù sao mấy con ma cũng không thể tác động gì đến...
“Ơ!”
An Dao đứng hình một giây khi nhìn thấy Hoài Khanh còn chưa chạy được bao xa thì đã ngã vào gốc cây to bên đường. Trước nay luôn nghe câu “Yêu ma dẫn lối, quỷ đưa đường”, nay gặp được thật sự là mở mang tầm mắt. Cái con ma miệng to nó vì không nhai đầu Hoài Khanh được nên đã tức giận xô anh ngã vào gốc cây. Đã vậy mấy con ma còn lại còn ra sức đẩy gốc cây đập vào đầu anh thêm mấy cái nữa đến khi m.á.u me trên đầu anh chảy xuống thì mới thôi.
An Dao dụi dụi mắt, cô còn tưởng là mình nhìn nhầm cảnh vừa rồi cơ. Nhưng xem ra không phải vậy đâu, Hoài Khanh ngã rất nhẹ nhưng lại chảy m.á.u rất nhiều. Đối với một người lớn chạy chiếc xe đạp thấp tè kia mà để ngã vào cây bể đầu chảy m.á.u như thế thì nói ra có ai mà tin được cơ chứ.
Xem ra mấy con ma này vẫn chưa hả giận đâu, sau khi bọn chúng cuời một trận quái dị thì lại múôn hành hung Hoài Khanh. Quái lạ, ma quỷ sao có thể trực tiếp tác động lên người bình thường cơ chứ. An Dao không ngồi yên được nữa, cô vừa đưa tay còn chưa kịp mở cửa xe thì đã giật nảy mình.
“Anh ta có Quỷ trùng trên người!”
An Dao thiếu điều đứng tim mà chết, cô quay lại nhìn thấy Miêu Bạch đang ngồi chễm chế trên ghế sau từ lúc nào. Rõ ràng lúc đi cô đã kiểm tra kĩ càng trên xe rồi kia mà. Rất là không vui, An Dao nói: “Này, anh là mèo quỷ đấy à, hay mèo ma. Sao anh có thể vào xe của tôi được chứ?”