Trộm Mộng - 1
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:11:57
Lượt xem: 317
“Bác sĩ Khanh, chúng ta có một ca cần giải phẫu ngay bây giờ!”
11 giờ 55 phút đêm, bác sĩ Dương Hoài Khanh đang chuẩn bị tan làm thì trợ lí gõ cửa và báo cáo. Anh đưa tay đẩy chiếc kính cận rồi hỏi: “Nạn nhân thế nào?”
Trợ lí Phương giở tài liệu trên tay rồi nói: “Người nhà vẫn chưa cho công khai tên của nạn nhân. Chỉ biết nạn nhân là nữ 26 tuổi, Lái xe đ.â.m vào rừng cây tử vong, người nhà nghi ngờ nạn nhân sử dụng chất cấm.”
“Nếu người nhà nạn nhân đã nghi ngờ như thế, sao còn giải phẫu làm gì.”
Hoài khanh có chút tò mò nhưng anh cũng mau chóng đứng dậy lấy áo mặc vào và chuẩn bị ra ngoài. Trợ lí Phương đột nhiên có chút khó xử anh ấp úng muốn nói rồi lại thôi. Hoài Khanh thấy thế thì cau mày, anh có chút khó chịu nói: “Nghề nghiệp của chúng ta cho phép ấp úng ư. Nếu anh nói hẳn thì hẳn nói còn không thì im lặng dùm đi.”
Bước đi rất dứt khoát, trợ lý Phương thấy thế vội đuổi theo rồi nói: “Gia thế hiển hách, đây là người thừa kế bạc tỷ cho nên người nhà mới truy cứu.”
Trợ lý Phương vừa nói xong câu này thì Hoài Khanh cũng vừa đẩy cửa phòng giải phẫu đi vào. Nhiệt độ trong phòng giải phẫu lạnh ngắt, nhìn tấm vải trắng phủ trên người nạn nhân, đột nhiên anh có cảm giác thật lạ. Rõ ràng đây là công việc mỗi ngày của mình kia mà, nhưng sao đêm nay lòng anh lại bồn chồn như vậy chứ. Nhìn thấy tay nạn nhân rời ra khỏi tấm vải che và thòng xuống, anh định lên tiếng quở trách nhưng đột nhiên anh khựng lại. Cảm giác như nhiệt độ lạnh hơn bình thường khi anh nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay nạn nhân rất đổi quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trom-mong/1.html.]
Anh cố xua đi những suy nghĩ trong đầu, nhưng dù có thế nào đi nữa anh cũng không thể phủ nhận rằng chiếc vòng tay kia chính là anh đã tặng cho một người rất quan trọng với mình, và anh chắc rằng trên đời này không có chiếc thứ hai bởi vì chiếc vòng là do chính tay anh làm. Cuộc đời anh chưa bao giờ biết sợ hãi, nhưng ngay lúc này đây một sự sợ hãi như cơn sóng thần đang phủ phục lấy anh. Lê từng bước nặng nề đến gần bàn giải phẫu, anh hít sâu một hơi, tay run run từ từ kéo tắm vải trắng kia xuống.
Cuối cùng sự thật vẫn không thể thay đổi, ngay khi tắm vải trắng kia vừa được tháo xuống, Hoài Khanh đã khụyu xuống đất. Gương mặt xinh đẹp của Phương Thảo giờ đây chỉ còn trắng bệch, hai mắt cô nhắm nghiền, bất động nằm đó. Hòai Khanh không nói nên lời, anh run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh ngắt kia của Phương Thảo, tất cả câu từ đều vướng lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ còn phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Trời đã về khuya, ngoài kia chỉ còn là không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo. Thế nhưng sự yên ắng và lạnh lẽo của căn phòng này còn khiến người khác cảm thấy ngột ngạt hơn. Trợ lý Phương chưa bao giờ thấy anh như thế này nên có chút bối rối không biết phải làm gì. Không khí im lặng và quái gở đến lạ thường, giống như bầu trời bình yên trước cơn bão vậy. Quả nhiên sau khi những đám mây đen nặng trĩu kia đã quá sức chịu đựng, thì trời sẽ đổ mưa to.
Hoài khanh bưng mặt khóc nức nở, anh không có cách nào kìm nén nỗi đau này.
Hoài khanh đã yêu thầm Phương Thảo mười năm trời. Mong ước lớn nhất của anh trong cuộc đời này chính là cô. Thế nhưng vì Phương Thảo là con gái danh gia vọng tộc, cuộc đời của cô sớm đã được sắp đặt phái lấy người môn đăng hộ đối và có lợi cho gia đình. Anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, bởi vì sớm biết sẽ không có kết quả cho nên anh cứ luôn giấu ở trong lòng.
Hai người vẫn luôn là bạn tốt từ trước đến nay, tháng trước Phương Thảo kết hôn, anh đã tự tay làm cho cô chiếc vòng này. Nhưng hiện giờ hai người đã âm dương cách biệt, những lời của Hoài Khanh bây giờ nói ra đã muộn màng.
Tiếng khóc ầm ĩ cùng tiếng bước chân từ phía xa xa truyền đến phá vỡ sự yên lặng đáng sợ màn đêm. Trợ lý Phương có chút khó xử, anh cứ nhìn Hoài Khanh, sau đó định đi ra ngoài ngăn đám người kia lại nhưng hoài khanh đã đứng dậy, anh mất mấy giây để xốc lại tinh thần rồi lắc đầu ngụ ý cứ để đám người kia vào.