Trộm mộ - Lời nguyền dưới lòng đất - Chương 2 - Hộp gỗ bí ẩn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-28 03:35:09
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài tháng , cuộc sống dường như trở quỹ đạo của nó. Nhóm đạo tặc tạm gác những phi vụ mạo hiểm, mỗi về với cuộc sống thường nhật, nhưng vết sẹo của Lăng Mộ Vô Danh vẫn âm ỉ trong tâm trí họ.

Tại một buổi đấu giá nghệ thuật bí mật, khí trang trọng và đầy quyền quý. Tiếng xì xào bàn tán của giới thượng lưu hòa lẫn với ánh đèn lấp lánh phản chiếu những món đồ cổ giá trị. Người bục, với phong thái tự tin và sắc sảo, ai khác chính là Dụ Khử Ling.

"Thưa quý vị, vật phẩm tiếp theo là một chiếc hộp gỗ. Chiếc hộp niên đại ước chừng hàng ngàn năm, từ một loại gỗ quý hiếm mà đến nay vẫn xác định rõ ràng. Tuy nhiên, nó mang bất kỳ hoa văn chạm khắc đặc biệt nào, và giá trị vật chất gần như ." Ling cầm chiếc hộp lên, xoay nhẹ trong tay. Ánh mắt cô liếc nhanh về phía Trấn Hoài đang trong góc.

Trấn Hoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng một dự cảm lành. Đó chính là chiếc hộp rỗng mà họ mang khỏi lăng mộ. Chiếc hộp từng chứa "lời mời gọi" và là thứ khiến lời nguyền tan biến. Hay chăng, nó chỉ tạm thời ngủ yên?

"Tuy nhiên," Ling tiếp tục, giọng cô vang vọng khắp khán phòng, " một truyền thuyết nhỏ gắn liền với chiếc hộp . Người rằng, nó là vật trấn yểm cho một lời nguyền cổ xưa, khả năng... mời gọi những điều nên trở về."

Khán phòng xôn xao. Giới nhà giàu luôn thích những câu chuyện huyền bí, đặc biệt khi nó thốt từ miệng một đấu giá viên xinh và đầy bí ẩn như Ling.

Tiểu Bát, ở hàng ghế đầu, mặc một chiếc áo sơ mi họa tiết hoa sặc sỡ, khoe chiếc dây chuyền vàng bản lớn, phá lên: "Haha, Ling, cô bày trò gì nữa ? Chiếc hộp gỗ mục nát đó mà cũng đem đấu giá ? Bán cho ai chứ! Để mày đây mua cho cô một chiếc hộp vàng ròng còn hơn!"

Nhữ Ca, với mái tóc vàng bạch kim lãng tử, khẽ nhíu mày. Cậu vốn nhạy cảm với khí xung quanh, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bất thường đang lan tỏa trong khán phòng. Tiểu Bảo, cạnh, đôi mắt tròn xoe chằm chằm chiếc hộp, cảm giác bất an dâng lên trong lòng bé.

Đột nhiên, Ling khựng . Nụ sắc sảo môi cô cứng . Ngón tay cô, đang cầm chiếc búa đấu giá, bắt đầu run rẩy nhẹ. Cô cố gắng kìm nén, nhưng một cơn ớn lạnh thể kiểm soát chạy dọc sống lưng.

"Vật phẩm ... giá khởi điểm..." Ling cố gắng tiếp, nhưng giọng cô bỗng trở nên khàn đặc, như thứ gì đó đang bóp nghẹt cổ họng.

Mắt cô đột nhiên trợn trừng, đồng t.ử giãn nở một cách bất thường. Những mạch m.á.u li ti lớp da trắng nhợt bỗng nổi rõ lên, tạo thành những đường vân đen sì. Một mùi hương lạ, như mùi đất ẩm và rêu phong mục nát, thoảng nhẹ trong khí.

"Ling! Cô chứ?!" Trấn Hoài lập tức nhận điều bất thường. Anh lao về phía bục.

quá muộn. Ling buông rơi chiếc búa đấu giá. Nó rơi xuống sàn gỗ, tạo một tiếng động khô khốc trong sự im lặng c.h.ế.t chóc của khán phòng.

Toàn bộ cơ thể cô bắt đầu co giật dữ dội. Đôi môi đỏ mọng bỗng chuyển sang màu tím bầm, và một tiếng rên rỉ đau đớn, ghê rợn bật từ cổ họng cô, giống tiếng .

Mái tóc đen nhánh của cô, vốn luôn óng mượt, bỗng trở nên khô ráp, xơ xác, như đang héo tàn. Da cô tái nhợt, nhanh chóng xuất hiện những đốm đen nhỏ, lan rộng như nấm mốc.

"Lời nguyền! Lời nguyền đang phát tác!" Linh Sa, đang ở phía xa, tái mặt la lên. Cô từng về những dấu hiệu trong các văn tự cổ. "Chiếc hộp... nó trấn yểm lời nguyền! Nó là cánh cổng! Khi nó mở, nó sẽ mời gọi lời nguyền chính cầm nó!"

Tiểu Bát lập tức bật dậy, khuôn mặt còn vẻ tự mãn. Hắn cảm nhận một luồng khí lạnh thấu xương, của may mắn, mà là của t.ử khí.

"Hoài ca! Cứu Ling!" Tiểu Bảo la lên, đôi mắt bé tràn ngập sự sợ hãi.

Trấn Hoài lao đến bên Ling, cố gắng giữ chặt lấy cô khi cơ thể cô ngừng giãy giụa. Anh cảm nhận một luồng năng lượng lạnh lẽo, tăm tối đang xâm chiếm cơ thể cô gái. Mắt Ling thẳng , nhưng giờ đây, trong đó còn sự sắc sảo thông minh nữa, chỉ còn sự trống rỗng và một nỗi tuyệt vọng vô bờ bến, như thể linh hồn cô đang kéo xuống vực sâu thăm thẳm.

Căn phòng chìm trong hỗn loạn. Tiếng la hét của những tham dự đấu giá, tiếng đổ vỡ của những món đồ cổ xô đổ.

, từ chiếc hộp gỗ bục, một làn khói đen mỏng bắt đầu tỏa , uốn lượn như một con rắn vô hình, bao trùm lấy Ling, từ từ chui cơ thể cô qua đôi mắt đang trợn trừng.

Lúc đó, Ling ngừng co giật. Cô thẳng dậy, đôi mắt mở to, nhưng còn thấy bất kỳ sự sống nào trong đó. Mái tóc cô bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo như một bà lão trăm tuổi, và da thịt khô héo, nổi đầy những đốm đen.

Giọng cô vang lên, trầm đục và ghê rợn, giọng của Ling:

"...Kẻ phá vỡ giấc ngủ. Kẻ cầm giữ cánh cổng. Giờ đây, ngươi sẽ là hiến tế..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-mo-loi-nguyen-duoi-long-dat/chuong-2-hop-go-bi-an.html.]

Khán phòng đấu giá chìm trong sự hỗn loạn và kinh hoàng. Hình ảnh Dụ Khử Ling lời nguyền chiếm đoạt, biến thành một bà lão khô héo với ánh mắt trống rỗng, khắc sâu tâm trí . Tiếng hét kinh hoàng của cô, vọng từ một giọng trầm đục, ghê rợn, vẫn còn văng vẳng: "Kẻ phá vỡ giấc ngủ. Kẻ cầm giữ cánh cổng. Giờ đây, ngươi sẽ là hiến tế..."

Trấn Hoài vẫn sững sờ Ling, bàn tay siết chặt. Không khí nặng nề bởi sự sợ hãi và một thứ năng lượng tà ác bao trùm. Anh đôi mắt trống rỗng của Ling, trái tim quặn thắt. Cứu cô , bằng giá!

"Hoài ca! Chúng gì đây?!" Linh Sa lao đến, khuôn mặt tái mét. Cô cổ thư, nhưng bao giờ chứng kiến một lời nguyền kinh khủng đến .

Tiểu Bát, dù vẫn còn chút hoang mang, nhanh chóng lấy sự bình tĩnh. Hắn chằm chằm chiếc hộp gỗ rỗng bục. "May mắn của ... tác dụng với thứ ?" Hắn lẩm bẩm, lập tức lệnh cho đám vệ sĩ riêng đang hỗn loạn: "Phong tỏa hiện trường! Không ai rời ! Không ai phép hé răng nửa lời về chuyện !"

Nhữ Ca, với vẻ mặt nhợt nhạt, vẫn cố gắng trấn an những xung quanh, nhưng giọng run rẩy. Tiểu Bảo thì co rúm phía Trấn Hoài, đôi mắt tròn ngập nước.

Ling, thứ gì đó đang chiếm hữu cô, khẽ một cách quỷ dị. Mái tóc bạc trắng của cô bỗng bay phất phơ theo làn gió. Giọng trầm đục vang lên, nhưng là một câu đầy ám hiệu, như một lời thì thầm từ cõi âm:

"...Ánh sáng sẽ c.h.ế.t, thì bóng tối mới lan tràn..."

Trấn Hoài giật . "Ánh sáng sẽ c.h.ế.t?" Anh lặp , ánh mắt sắc bén lóe lên tia hy vọng. Đây thể là manh mối!

"Đó là một câu trong thần thoại cổ đại về Thần Mặt Trời, Hoài ca!" Linh Sa vội vàng giải thích. "Nó về một loại thần d.ư.ợ.c tạo từ ánh sáng tinh khiết nhất, khả năng đẩy lùi bóng tối vĩnh cửu. Người tin rằng, nếu ánh sáng đó biến mất, bóng tối sẽ thống trị ."

"Vậy nghĩa là, nếu chúng tìm 'ánh sáng' đó, chúng thể đẩy lùi lời nguyền!" Trấn Hoài lập tức suy luận. "Linh Sa, cô ánh sáng đó là gì ? Nó ở ?"

Linh Sa lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bối rối. "Thần thoại chỉ thôi. Không văn tự nào mô tả cụ thể 'ánh sáng' đó là gì . Nó coi là một huyền thoại, một thứ thật..."

Trấn Hoài bỏ cuộc. Anh chằm chằm Ling, đúng hơn là lời nguyền đang điều khiển cô. Anh rằng Ling, dù chiếm đoạt, vẫn đang cố gắng gửi gắm điều gì đó.

"Nghe đây cả đội!" Trấn Hoài sang những còn , giọng đầy kiên quyết. "Chúng thể bỏ rơi Ling. Cô 'ánh sáng sẽ c.h.ế.t thì bóng tối mới lan tràn'. Đó chính là chìa khóa! Nhiệm vụ của chúng bây giờ là tìm 'ánh sáng' đó!"

Tiểu Bát hít sâu một . "Anh mày đây tiền, . tìm một thứ 'ánh sáng' trong thần thoại thì... còn khó hơn tìm vàng trong mộ cổ nhiều! thôi, vì Ling, mày đây sẽ chơi tới bến!"

Ngọc Đinh Đang

Nhữ Ca khẽ c.ắ.n môi. "Em sẽ dùng mối quan hệ, kênh thông tin để tìm kiếm. Có thể những cuốn sách cổ, những truyền thuyết ít đến liên quan."

Tiểu Bảo, dù vẫn sợ hãi, nhưng đến việc cứu Ling, đôi mắt sáng lên một chút kiên định. "Em... em sẽ cố gắng hết sức để giúp ạ!"

Trấn Hoài gật đầu. "Tốt! Chúng sẽ bắt đầu từ những ghi chép cổ đại nhất, những nơi linh thiêng nhất, và cả những truyền thuyết dân gian lãng quên. Chúng sẽ tìm kiếm bất cứ thứ gì thể liên quan đến 'ánh sáng tinh khiết' hoặc 'thứ c.h.ế.t để bóng tối lan tràn'!"

Ling, thứ chiếm hữu cô, đột nhiên khúc khích. Tiếng ghê rợn đó khiến cả khán phòng rùng .

"Ngươi thể tìm kiếm, kẻ phá hoại. ... ánh sáng còn thuộc về thế gian nữa ..."

Lời của Ling như một gáo nước lạnh tạt nhóm. Ánh sáng còn thuộc về thế gian ? Điều đó nghĩa là gì? Nó giấu ? Hay hủy diệt?

Trấn Hoài Ling thêm một nữa. Anh tin rằng Ling vẫn đang chiến đấu bên trong, vẫn đang cố gắng đưa gợi ý, dù là nhỏ nhất. Anh nhớ những kiến thức về đồ cổ của Ling, về những câu chuyện cô từng kể. Nếu ánh sáng còn thuộc về thế gian , thể ở ?

Linh Sa trầm ngâm: "Nếu thuộc về thế gian ... thể là ở một thế giới khác? Hoặc là một dạng năng lượng siêu nhiên?"

"Hay là... một thứ chôn vùi, phong ấn từ lâu, giống như lời nguyền?" Trấn Hoài nheo mắt, ánh sắc bén hướng về chiếc hộp gỗ rỗng bục. Nếu lời nguyền phong ấn trong hộp, thì 'ánh sáng' thể cũng từng phong ấn ở đó.

Cuộc tìm kiếm "ánh sáng" để cứu Ling chính thức bắt đầu, với lời nguyền của cô như một đồng hồ đếm ngược tàn nhẫn, và những manh mối mơ hồ từ thần thoại cổ xưa. Họ rằng đây chỉ là một cuộc đua với thời gian, mà còn là một cuộc chiến chống một thế lực tà ác tồn tại hàng ngàn năm.

 

Loading...