Trộm mộ - Lời nguyền dưới lòng đất - Chương 1 - Lời nguyền dưới lòng đất

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-28 03:33:49
Lượt xem: 15

Đêm Thất Tịch, vầng trăng khuyết lưỡi liềm treo lơ lửng, sắc lạnh như loan đao đỉnh Lăng Mộ Vô Danh, nơi ẩn sâu thẳm trong cánh rừng phía Tây. Nghe đồn, đó là chốn an nghỉ ngàn thu của một vị quan đại thần thất sủng từ triều đại , chôn cất cùng vô vàn châu báu và hơn hết thảy, một lời nguyền tàn độc đoạt mạng bất cứ ai dám xâm phạm.

Nhóm đạo mộ sáu của Trấn Hoài đến.

Trấn Hoài (30 tuổi, cao 1m88) một gò đất cao, ánh mắt sắc như chim ưng lướt qua khu rừng tĩnh mịch. Bộ đồ rằn ri bụi bặm càng tôn lên vẻ phong trần, từng trải của . Anh giơ tay hiệu.

"Vị trí định. Linh Sa, cô dịch xong văn tự cổ bia đá ?" Giọng trầm ấm nhưng chứa đầy uy quyền.

Châu Linh Sa (25 tuổi, cao 1m65), dung nhan mỹ lệ với mái tóc đen nhánh buông dài, đang cẩn trọng dùng cọ mềm phủi bụi tấm bia đá đổ nát. Khuôn mặt thanh tú, tập trung đến mức toát lên vẻ sắc lạnh. Cô ngẩng đầu, ánh mắt thông tuệ lóe sáng ánh đèn pin:

"Xong , Hoài ca. Đây chẳng lời nguyền đơn thuần. Đó là một văn bản cảnh báo... mô tả tường tận cách thức khuất sẽ 'trở về' nếu quấy nhiễu. Có vẻ như chúng chỉ đối phó với những cạm bẫy cơ học."

Bên cạnh, Hoàng Tỉnh Nhữ Ca (27 tuổi, cao 1m75), da trắng, dáng dẻo dai trong bộ trang phục thời thượng bó sát, đưa tay vuốt mái tóc: "Ái chà, rợn thật. mà Hoài ca, cảnh báo nào mà chả . Đêm nay em đăng story Ins, bảo là 'Săn kho báu huyền thoại', nhiều tương tác lắm!" Nụ rạng rỡ tựa minh tinh của lập tức chiếm thiện cảm, ngay cả trong cảnh , nhưng cũng khiến những khác lắc đầu ngao ngán.

Batman trấn Sơn Đông (28 tuổi, cao 1m8), biệt danh Tiểu Bát, với hình cơ bắp cuồn cuộn, bộ đồ da đen bóng xa xỉ, khoác thêm chiếc áo choàng nhung đỏ, đang gào to bộ đàm: "Nghe đây các chị! Bảo bối đêm nay chắc chắn sẽ cực kỳ quý giá! Anh mày đây chi gấp đôi tiền bảo hiểm cho phi vụ đấy! Đừng lo! May mắn của sẽ che chở tất cả!"

Dụ Khử Ling (25 tuổi, vẻ sắc sảo), là duy nhất đeo kính râm, khoanh tay. Cô là duy nhất tỏ vẻ khó chịu sự ồn ào của Tiểu Bát: "Tiểu Bát, thể tiết kiệm sức lực để khiêng vàng ? Bảo vật quý, chỉ ở giá trị vật chất. thấy kết cấu đất sét nơi đây niên đại lâu, và loại phù điêu vách đá vô cùng hiếm gặp, nó thuộc về một tông giáo cổ xưa mai một. Nếu là Hoài ca, chẳng chấp nhận cùng một kẻ ồn ào như ."

Tiểu Bảo (21 tuổi, cao 1m7), đôi mắt tròn ngây thơ, đang cố sức siết chặt quai chiếc ba lô khổng lồ chất đầy thiết : "Các chị ơi, nên về ạ? Em thấy tiếng gì đó... như tiếng vọng từ đất lên..." Cậu bé nhà nghèo, chân chất, thể kìm nén nỗi sợ hãi nhưng vẫn trung thực ôm đồ đợi lệnh.

Trấn Hoài chẳng bận tâm lời lảm nhảm của Tiểu Bát nỗi sợ của Tiểu Bảo. Anh tin bản năng của và sự chuẩn kỹ lưỡng.

"Bắt đầu . Ling, cô và Linh Sa xem sơ đồ. Nhữ Ca, nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài. Tiểu Bát, dùng tiền tài của mày để chôn vùi tiếng động."

Họ nhanh chóng tìm lối che giấu. Một lỗ thông phong ấn. Khi lớp phong ấn cuối cùng phá bỏ, một luồng khí lạnh lẽo, tanh tưởi xộc lên, mang theo mùi đất ẩm, lưu huỳnh và... m.á.u khô.

Ánh sáng từ đèn pin cắt xuyên qua bóng tối dày đặc của đường hầm. Linh Sa dẫn đầu, thỉnh thoảng chỉ tay các ký hiệu khắc tường, nhanh chóng hóa giải những cạm bẫy thời gian cho vô hiệu.

Họ đến một căn phòng lớn. Ở giữa là một Quan Tài Bằng Đá Ngọc Đen, xung quanh là vô đồ tùy táng bằng gốm và đồng thau quý giá.

"Làm lắm, Linh Sa!" Trấn Hoài vỗ vai cô.

Tiểu Bát kìm sự phấn khích: "Giàu! Giàu to ! Đây là chiếc bình gốm thời Chu, giá hàng chục triệu đô la!" Anh hùng hổ bước tới.

Xoẹt!

Một tiếng động nhỏ vang lên. Từ góc tường, một làn khói màu xanh nhạt bắt đầu lan tỏa.

"Tránh xa , Tiểu Bát! Bẫy độc!" Linh Sa hét lên, nhưng quá muộn.

Tiểu Bát hít một chút. Anh lập tức ôm ngực, mắt trợn tròn. Tuy nhiên, vì ngã xuống, bật một cách điên dại: "Haha... ! May mắn của ! Nó chỉ ... hưng phấn thôi!" Anh vẫn giữ vững thăng bằng, nhưng khuôn mặt trở nên hồng rực, mắt đỏ ngầu, và bắt đầu lảm nhảm về những phi vụ kinh doanh sắp tới.

"Đó độc thông thường, mà là một loại phấn kích ảo giác cực mạnh!" Ling, với kinh nghiệm về đồ cổ, phân tích nhanh.

Trong lúc họ đang đối phó với cơn hưng phấn mất kiểm soát của Tiểu Bát, Tiểu Bảo ở lối , đôi mắt tròn bỗng chằm chằm tối phía . Cậu run rẩy, lắp bắp:

"Hoài... Hoài ca... đằng ..."

Một bóng đen cao lớn, gầy gò đang lặng lẽ ở cuối hành lang, nơi ánh đèn thể với tới. Nó di chuyển, chỉ đó, nhưng sự hiện diện của nó căn phòng lạnh vài độ.

"Đó là cạm bẫy," Trấn Hoài lẩm bẩm, nắm chặt con d.a.o găm.

Ngọc Đinh Đang

Linh Sa văn tự tường. Cô tái mặt: "Lời cảnh báo... 'Kẻ sẽ lãng quên vĩnh viễn, sẽ trở về trong hình hài của nỗi sợ hãi.' Hoài ca... đây là một dạng... giam cầm linh hồn..."

Bóng đen bắt đầu di chuyển. Nó trôi nổi hơn là bước .

Nhữ Ca, cho là linh hoạt nhất, đột ngột la lên từ bên ngoài qua bộ đàm: "Có ! Một phụ nữ đang cửa hầm! Cô ... cô ... và mặt mắt!" Tiếp theo là tiếng va chạm mạnh và sự im lặng đáng sợ.

Trấn Hoài chút do dự. Anh đang đối mặt với thứ thể dùng võ thuật để giải quyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trom-mo-loi-nguyen-duoi-long-dat/chuong-1-loi-nguyen-duoi-long-dat.html.]

"Tiểu Bảo, vác đồ! Ling, Linh Sa, chúng mở quan tài! Phá vỡ phong ấn! Nhanh!"

Cả nhóm dồn sức đẩy nắp quan tài. Tiểu Bát, tuy đang hưng phấn tột độ, vẫn dùng sức mạnh cơ bắp phi thường của .

Rắc! Nắp quan tài bằng đá ngọc đen đẩy lùi.

Thay vì xác ướp bộ xương khô, bên trong là một lớp dịch lỏng màu đen đặc quánh, bốc lên mùi hôi thối kinh khủng. Giữa lớp dịch đó, một chiếc hộp gỗ nhỏ, khắc đầy hoa văn phức tạp, liên tục rung lên như thứ gì đó đang thoát .

"Đó chính là thứ gây nên lời nguyền!" Ling hét lên.

Linh Sa: "Không ! Chiếc hộp là vật trấn yểm! Nó đang phong ấn thứ gì đó khủng khiếp hơn!"

lúc đó, bóng đen từ hành lang đến gần. Nó giơ một bàn tay gầy guộc, mục nát lên, chỉ thẳng Tiểu Bảo, đang run rẩy ôm túi đồ.

Tiểu Bảo, với sự lương thiện thuần khiết trong tim, phản ứng như những khác. Cậu sợ hãi mà... thương cảm.

"Ông lão... ông cũng lạnh và đói ...?"

Câu đó, ngây thơ và đúng lúc, bóng đen khựng .

Trấn Hoài, bằng khả năng thích nghi siêu đẳng của , nhận thời cơ: "Linh Sa! Văn tự khắc chiếc hộp!"

Linh Sa thoáng qua chiếc hộp. "Nó là một... lời mời gọi! Mời c.h.ế.t một giấc ngủ vĩnh hằng! Không trấn yểm!"

Trấn Hoài cần . Anh dùng hết sức bình sinh, tung một cú đá chính xác chiếc hộp.

Bốp!

Chiếc hộp văng lớp dịch đen. Lập tức, lớp dịch sôi lên ùng ục, và bóng đen đang mặt họ tan chảy như sáp nắng, biến mất còn dấu vết.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

"Chúng ! Ngay bây giờ!" Trấn Hoài lệnh.

Họ lấy bất cứ thứ gì trong phòng tùy táng, chỉ mang theo chiếc hộp rỗng (vật trấn yểm tan biến cùng lời nguyền) và rời .

Khi khỏi lăng mộ, Nhữ Ca bất động nền đất. May mắn , chỉ ngất do cú đ.á.n.h mạnh đầu.

Họ rời . Sự việc Lăng Mộ Vô Danh chôn vùi trong bí mật.

Vài tháng , tại một buổi đấu giá nghệ thuật bí mật:

Ling đang chủ phiên đấu giá. Cô cầm tay chiếc Hộp Gỗ nhỏ còn hoa văn, chỉ là một hộp đựng đồ đơn giản.

"Đây là một chiếc hộp gỗ thông thường, giá trị vật chất." Cô , nhưng ánh mắt sắc sảo về phía Trấn Hoài, đang trong góc.

Tiểu Bát vẫn ồn ào khoe khoang về sự may mắn trong phi vụ kinh doanh gần đây. Nhữ Ca vẫn giữ vẻ ngoài minh tinh, trò chuyện sôi nổi với khách hàng, hề đề cập đến chuyện xảy . Linh Sa đang dịch một văn tự cổ khác.

Tiểu Bảo thì khác. Cậu bé vẫn trung thực, nhưng thỉnh thoảng, trong đêm, mơ thấy mùi tanh tưởi của dịch đen và tiếng thút thít.

Họ lấy kho báu, nhưng họ lấy một thứ: sự bình yên của c.h.ế.t.

Và đêm hôm đó, khi Trấn Hoài đang ngủ, thấy một tiếng thì thầm bên tai:

"...Hộp trấn yểm tan biến. Lời mời gọi gửi . Ngươi nghĩ ngươi thoát ? Người c.h.ế.t... bao giờ tha thứ cho những kẻ tự tiện mở cửa nhà của họ..."

Chiếc hộp gỗ đơn giản bàn bỗng rung lên khe khẽ.

Lời nguyền là ma quỷ, lời nguyền là sự dai dẳng của cái c.h.ế.t.

 

Loading...