Anh dựa  tay vịn, lạnh lùng  .
 
"Em   gì   với  ?"
 
" cho em thêm một cơ hội. Lát nữa đừng chờ đến nửa đêm  chạy đến gõ cửa phòng ,  lóc như mưa."
Vô Hoan 🌙
 
 khẽ lắc đầu, nhấc chân định bước 
 
Anh sải chân ngăn ,nh mắt sắc bén lướt qua .
 
"Miệng em    thế?"
 
 theo bản năng mím chặt môi, rong đầu hồi tưởng  sự cuồng nhiệt của Lục Chấp lúc nãy.
 
Đôi môi chắc chắn là   cọ xát, c.ắ.n mút nhiều  mà sưng nhẹ và rách. Lúc ,  như phát điên,  màng lời  cầu xin.
 
Tai   nóng lên.
 
 ngẩng đầu, trầm giọng: "Không liên quan gì đến . Tránh  ?"
 
Tần Chiếu nhíu mày: "Nhiễm Khê, em  thái độ gì ?"
 
"Đây là cách em  chuyện với  trai ?"
 
 bắt đầu cảm thấy phiền phức, trong đầu chí  nhanh nhanh kết thúc  chuyện.
 
Lục Chấp bảo  tắm rửa xong thì  gọi video cho . Nếu trễ, chắc   nổi giận mất..
 
Không  Tần Chiếu nghĩ đến chuyện gì mà   lạnh một tiếng: "Thấy   cùng  khác, em ghen  ?"
 
"Lần  thông minh hơn , cuối cùng cũng  gây chuyện với  nữa ?"
 
"Mấy trò  của em  thật sự là xem đủ ."
 
Không đợi   gì, điện thoại của   reo lên. Anh liếc   một cái  bắt máy, giọng  dịu dàng lạ thường:
 
"Được,  sẽ đến. Sao  nỡ bỏ lỡ lễ  nghiệp của em  chứ."
 
 vòng qua ,  về phía phòng ngủ.
 
Anh  gọi “Nhiễm Khê”
 
   đầu.
 
Anh ngừng  một chút, giọng  run rẩy: "Hình xăm của em  mất ?"
 
 sững , cúi đầu  làn da sạch sẽ của , khẽ đáp: "Xóa ."
 
Trước đây là   hiểu chuyện,  xăm tên  lên cánh tay..
 
Bây giờ nó trống trơn chẳng còn vết tích gì,  cổ chỉ đeo vòng tay Lục Chấp tặng.
 
Có lẽ việc    cũng   ầm ĩ  khiến  bối rối.
 
Tần Chiếu cau mày lộ rõ vẻ bực bội: "Tốt nhất là em cứ  điều như  , đừng  đeo bám  nữa."
 
 khẽ : "Ừ,  yên tâm. Sẽ  đeo bám  nữa ."
 
Nói ,  đóng cửa phòng .
 
Lễ  nghiệp, Tần Chiếu và Vệ Trác đến cùng .
 
   vì .
 
Trương Tô Ngữ, cô gái tối qua Tần Chiếu ôm trong lòng  là nhân viên hậu trường.
 
 là sinh viên  nghiệp xuất sắc của trường, lát nữa sẽ  lên sân khấu nhận tua mũ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/troi-xanh-ngay-xuan/chuong-3.html.]
 tùy tiện tìm một góc yên tĩnh tựa  để xem điện thoại.
 
Vệ Trác  tới gần bên, tay cầm một ly  sữa: "Em gái cầm lấy, vẫn là hương vị em thích nhất."
 
 khẽ lắc đầu: "Không cần , cảm ơn ."
 
Đang tới lúc bà dì đến thăm,    uống đồ lạnh.
 
Vệ Trác  ngẩn ,   bật : "Sao thế? Đổi khẩu vị  ? Hay là  mua  hợp ý em?"
 
"Tối qua là  sai,cho  một cơ hội chuộc   ?"
 
 thở dài một , giọng  khẽ chỉ đủ  : "Không , em đang đến kỳ….   thoải mái lắm."
 
Vệ Trác lập tức hạ giọng: "Tại , để  đổi cho em ly khác nhé?"
 
"Thằng  em đang cầm ly nóng kìa."
 
Theo hướng   chỉ,   thấy Tần Chiếu lười biếng   chiếc ghế  xa, dáng vẻ biếng nhác mang một khí chất khác biệt.
 
Khá nhiều cô gái trẻ đang   đầy ngưỡng mộ.
 
Trương Tô Ngữ  cạnh ,  dịu dàng,  mật đến mức khiến  khí giữa hai  như  điện.
 
Nghe thấy lời của Vệ Trác, cô   sang  : "Xin  nhé, cái  là  Chiếu đặc biệt gọi cho , thật sự  thể nhường cho  ."
 
" nếu  nhất định  thì  cũng chỉ đành c.ắ.n răng nhường ."
 
 nhíu mày. Giọng điệu   thì như đang khách khí, nhưng  ám chỉ rằng   ngang ngược,  cướp đồ yêu thích của  khác.
 
Khi Tần Chiếu cất điện thoại, cô   khôi phục nụ  ngọt ngào.
 
"Hay là  giúp  hỏi  Chiếu xem     gọi thêm cho  một ly  nhé?"
 
 đối diện với ánh mắt ngây thơ của cô , giọng điệu thờ ơ:
 
"Không cần .     cần thì chính là  cần."
 
"Chẳng qua là một ly nước thôi, cũng   là  uống thì  ."
 
Điện thoại kêu 'ting' một tiếng.
 
Là tin nhắn của Lục Chấp.
 
"Lát nữa  giúp em gạt tua mũ, là vinh dự của bạn trai em."
 
"Nước đường đen, miếng dán giữ ấm đều  chuẩn  sẵn sàng , khen  ."
 
Môi khẽ cong,  định trả lời thì một bóng  che phủ  mặt.
 
 ngẩng đầu, thì  là Tần Chiếu   mặt .
 
"Nhiễm Khê”  trầm giọng “ Em nên  điểm dừng."
 
Vệ Trác lập tức chen lên, chắn ở giữa: "Nào nào,    gì  chứ? Lễ  nghiệp vui vẻ thế , lát nữa   chúng  còn chụp ảnh chung ?"
 
"Tần Chiếu, bớt  vài câu , kẻo lát nữa em gái   giận dỗi,   chụp ảnh chung với   đấy."
 
Tần Chiếu   thật sâu một cái, nhếch môi  lạnh "Cô  xứng ?"
 
Cứ như thể  cố tình  dạy dỗ  .
 
Anh  , dẫn Trương Tô Ngữ với vành mắt  đỏ rời .
 
Vệ Trác  theo, ngập ngừng    : "Em gái, em đừng để trong lòng, cái tên Tần Chiếu  chỉ là mạnh miệng mà thôi."
 
Họ   vội, đến mức bỏ lỡ phần đáng chú ý nhất  sân khấu.