Trời Ơi! Ta Xuyên Thành Nữ Thổ Phỉ Béo Khỏe Vô Song - Chương 57: Trừng phạt.

Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:45:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoàng Nguyên Anh mỉm gật đầu.

 

Thiên Mật tìm Tả Chính Phong với : "Bạch Đông Viễn chạy xa, trong vòng ba trăm dặm còn thấy tung tích của y. Y sẽ chuyện nữa ."

 

Bạch Đông Viễn còn năng lực gây họa, đáng sợ hãi, nhưng Thiên Mật tất nhiên thể tìm thấy y, bằng đồ đạc của y biến mất, chuyện tiện dây dưa.

 

Tả Chính Phong mới thở phào nhẹ nhõm, : "Nếu thể tìm thấy y thì ."

 

Tìm thấy y mới thể tìm thấy bạc mà y cất giấu.

 

Đáng tiếc, các tìm thấy y thì cũng còn bạc ! Hê hê hê!

 

Tả Chính Phong cũng yên lòng, Định Vương Điện Hạ thể yên tâm mà thu xếp Nam Quận Thành .

 

Tả Chính Phong : "Bảo qua của ngươi đúng là bảo bối mà! Lát nữa sẽ mang mấy quả về."

 

Thiên Mật tất nhiên gật đầu đồng ý, ngay tại chỗ dẫn đồng hái năm quả cho .

 

Thiên Mật còn với rằng bên khoai tây cũng sắp chín, một mẫu đất thể thu hai ngàn cân, năm nay xem như thể an tâm sống qua ngày .

 

Đến lúc đó sẽ mời ăn khoai tây chiên, bim bim khoai tây.

 

Tả Chính Phong đến mức suýt chút nữa ôm vững quả dưa hấu, hỏi: "Ngươi một mẫu thể thu hoạch bao nhiêu?"

 

Thiên Mật : "Hai ngàn cân đấy! Đất năm nay mới khai khẩn, nếu còn thể nhiều hơn nữa."

 

Tả Chính Phong từng loại lương thực nào thể sản xuất hai ngàn cân mỗi mẫu, nếu là như , bách tính còn thiếu lương thực để ăn ?

 

Hắn vẫn dám tin, hỏi: "Ngươi chắc chắn thể sản xuất hai ngàn cân ?"

 

Thiên Mật lườm một cái, : "Khoảng bảy ngày nữa là thể thu hoạch , ngươi đến xem thì sẽ rõ."

 

Tả Chính Phong gật đầu !

 

Yến tiệc hôm nay là ngày náo nhiệt nhất trong nhiều năm qua, đặc biệt là dân thôn Phong Thu, nhiều cả đời từng ăn qua những món ăn phong phú đến , mỗi bàn một con dê và đủ loại món ăn khác, đầy ắp một bàn lớn, bất kể nam nữ già trẻ đều hớn hở mặt.

 

Chiều tối, Tả Chính Phong và Hoàng Nguyên Anh mới mang theo dưa hấu mà Thiên Mật tặng rời .

 

Nhìn Hoàng Nguyên Anh vẫn khó mà nguôi ngoai, Tả Chính Phong khuyên nhủ: "Thôi nào, đừng buồn nữa. Ngươi tuy một nàng dâu , nhưng ngươi một cô cháu gái , còn một rể , như là đủ ! Sau sẽ những cô nương phù hợp thôi."

 

Về đến huyện nha, Tả Chính Phong liền mang bốn quả dưa hấu đến bẩm báo với Bạch Mộ Thần, Bạch Đông Viễn trốn xa, còn là mối đe dọa nữa.

 

Hắn và Hoàng Nguyên Anh hai nhịn tự giữ một quả, Thiên Mật thể là tặng mà, hê hê hê.

 

Hắn đưa dưa hấu cho Bạch Mộ Thần, : "Điện hạ, bảo qua là do Thiên Mật trồng, thực sự ngon. Thuộc hạ cắt mời Người nếm thử nhé?"

 

Bạch Mộ Thần đang bận rộn lên kế hoạch tấn công Nam Quận Thành, là bảo qua do Thiên Mật trồng, y liếc một cái, là một quả dưa màu xanh lục, hình bầu d.ụ.c lớn, lớn, nặng chừng hơn mười cân, y gật đầu .

 

Tả Chính Phong lập tức lấy d.a.o đến cắt , quả dưa hấu đúng là chỉ lúc cắt thấy hấp dẫn .

 

Hệt như màu môi của phụ nhân , màu hồng đào còn lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ.

 

Hắn cầm một miếng dưa hấu lên, qua, c.ắ.n một miếng, giòn ngọt mọng nước, thanh mát vô cùng, đó là hương vị y từng nếm thử! Khiến mắt y sáng lên, đây là thứ mà cha, nương , đại ca của y cũng từng ăn qua.

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Nàng thực sự xuất sắc, hấp dẫn!

 

nàng từ chối ! Ánh sáng trong mắt Bạch Mộ Thần chợt tối sầm.

 

Tả Chính Phong : "Thiên Mật đúng là kỳ nữ t.ử mà! Nàng trồng một loại lương thực gọi là khoai tây, thể đạt năng suất hai ngàn cân mỗi mẫu. Khoảng bảy ngày nữa là thể chín ."

 

Bạch Mộ Thần cũng ngây , vội hỏi: "Thật ?"

 

Tả Chính Phong gật đầu đúng .

 

Kỳ nữ t.ử như , đáng gương cho quốc gia!

 

Bạch Mộ Thần nhanh chóng giải quyết chuyện Nam Quận, y với Tả Chính Phong: "Đến chỗ nàng mượn Ngạn Tổ về đây. Chuyện bên giao cho ngươi và Hoàng Nguyên Anh. Lại để Kim Minh Văn ở bảo vệ Thanh Hà huyện. Ta mốt sẽ Nam Quận Thành!"

 

Đại quân của Lý Tiên Minh cũng sắp đến .

 

Tiệm t.h.u.ố.c trang hoàng xong, Đại cữu cũng liên hệ với thương gia thuốc, Thiên Mật đưa bạc cho y mua d.ư.ợ.c liệu, cộng thêm d.ư.ợ.c liệu do chính bọn họ tự đào, và t.h.u.ố.c do Thiên Mật , còn là chọn một ngày lành để khai trương, tên hiệu vẫn dùng cái tên tổ tiên truyền , Diệu Nhân Đường.

 

Tửu lầu vẫn đang sửa sang, ước chừng còn mười ngày nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/troi-oi-ta-xuyen-thanh-nu-tho-phi-beo-khoe-vo-song/chuong-57-trung-phat.html.]

 

Ngày hôm , đều về Thanh Hà huyện, chỉ để phu thê Thiên Đại Bưu cùng bảo bối và Phùng Thẩm.

 

Phùng Thẩm dạy thôn Phong Thu nuôi dê, nuôi heo, Minh Huệ tỷ còn dạy bọn họ vắt sữa dê.

 

Người thời đại nuôi heo đều cho heo ăn đồ sống, thiến heo, thịt ăn ngon, đợi bọn họ tìm nơi mua heo con, Thiên Mật sẽ dạy bọn họ thiến heo, nấu thức ăn chín.

 

Một nhóm đón ánh nắng ban mai cưỡi ngựa, mang theo tiếng vui vẻ chạy về Thanh Hà huyện, Thiên Mật cưỡi ngựa chở Hứa Phi Yến, nha đầu hưng phấn tả nổi.

 

Vừa đến cổng thành gặp Tả Chính Phong đến tìm nàng, Thiên Mật bảo bọn họ việc , nàng nhường sang một bên chuyện với Tả Chính Phong, Hứa Phi Yến chỉ ngựa của Hứa Vân Bằng .

 

Tả Chính Phong : "Điện hạ sắp đến Nam Quận Thành . Ngạn Tổ của ngươi cho chúng mượn dùng một chút, ?"

 

Thiên Mật thể ? Lần khi cho mượn, sắc mặt của tên đó , cuối cùng chỉ mượn Ngạn Tổ, mà còn mượn cả nàng theo.

 

Thiên Mật quả quyết lấy cây sáo trúc, triệu Ngạn Tổ đến cho , còn giao cả cây sáo trúc cho .

 

Lại lấy một cái hũ sứ từ túi đeo chéo nhỏ, bên trong là thịt ngâm nước suối linh, dặn mỗi ngày cho Ngạn Tổ ăn hai miếng.

 

Tả Chính Phong vui mừng khôn xiết, liên tục lời cảm tạ, lúc , từ trong cổng thành giải một đội phạm nhân, ai nấy đều đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc, trông thật thê thảm.

 

Tả Chính Phong : "Đều là của Bạch Đông Viễn. Những kẻ đều là tòng phạm. Điện hạ khoan dung chỉ cho thích mặt phát mại."

 

Thích mặt là xăm chữ "nô" lên mặt, phát mại, đời chỉ thể nô bộc.

 

Còn để lưu hậu hoạn, Bạch Mộ Thần phát mại bọn chúng đến ngoại địa.

 

Thiên Mật thấy ba quen thuộc trong đó, Hứa Vân Châu, Diệp thị và Chu Dung Dung.

 

Sự đổi của bọn họ lớn, mặc áo vải gai màu xám rách nát, tóc tai bù xù, mặt mũi mà bẩn thỉu, đôi mắt nửa phần thần thái.

 

Thiên Mật hề chút đồng tình nào với bọn chúng, đều là lựa chọn của chính bọn chúng, lúc đó bọn chúng chọn ở sơn cốc bao gian nan vất vả, nếu kiên trì vượt qua, cả sơn cốc thành xương khô cả , còn bọn chúng ở chỗ Bạch Đông Viễn thì từng vì bọn họ mà một lời nào, bảo vệ một chút gì .

 

Hứa Thế Xương còn đích dẫn đến đ.á.n.h bọn họ, hừ! Đây là hình phạt mà bọn chúng đáng chịu.

 

Thiên Mật giả vờ nhận bọn chúng, bọn chúng chật vật, thê t.h.ả.m lùa , Diệp thị và Chu Dung Dung đều nhận Thiên Mật, chỉ Hứa Vân Châu Thiên Mật thấy quen mắt, nhưng cũng nhớ là ai, dù nguyên chủ là mấy năm mới mập lên, cảm thấy nàng quen mắt cũng là bình thường.

 

Thiên Mật cáo từ Tả Chính Phong về trạch viện của nàng.

 

Đến hậu viện xem xì dầu và giấm nàng ủ, đều thể ngửi thấy mùi vị , Thiên Mật hài lòng, nhưng để ăn thì vẫn cần thêm thời gian.

 

Hôm nay nàng đến nha hành mua ít hạ nhân về, trong trạch viện cần việc, còn mở vài xưởng cũng cần việc.

 

Nàng về phía nha hành, Thanh Hà huyện giờ đây rõ ràng náo nhiệt trở , khắp nơi đều thể thấy các cửa tiệm đang sửa sang, cùng những nở nụ , tràn đầy cảnh tượng trăm phế đợi hưng chiến tranh, đường đông đúc, nhưng cô nương xinh như Thiên Mật quả thực bắt mắt.

 

Lần dạo phố nàng vị trí của nha hành, ở con phố cuối cùng, bởi vì chỉ mua bán , mà còn trâu, lừa, dê, ngựa và các loại gia súc khác.

 

Thiên Mật cảm thấy đang theo dõi nàng, hừ! Tìm c.h.ế.t! Nàng đến nha hành qua mấy con hẻm, nơi đó ít qua .

 

Quả nhiên lâu khi con hẻm nhỏ, liền ba gã tráng hán xông từ phía nàng, nhe hàm răng ố vàng bẩn thỉu : "Tiểu nương tử, nàng ? Các ca ca tiễn nàng nhé!"

 

Thiên Mật đầu , lộ vẻ mặt kinh hoàng thất thố như một con thỏ trắng nhỏ.

 

"Đừng mà, các là ai, quen các !"

 

Ba dáng vẻ hấp dẫn của nàng, lớn, chú ý đến ánh sáng u ám trong mắt nàng.

 

Đợi đến khi bọn chúng hưng phấn tranh xoa tay chạy đến bên Thiên Mật, nàng một quyền đ.á.n.h nát mũi tên đầu, một cước đá nát hạ bộ của tên nam nhân khác, động tác nhanh như chớp, hai lập tức ngã xuống đất đau đớn gào , thể dậy nữa.

 

Người thứ ba thấy tình thế , xoay bỏ chạy, Thiên Mật cởi giày ném tới, tên đó lập tức ngã lăn đất.

 

"Ca ca, tiễn ? Ngươi chạy cái gì ?"

 

Tên đó quỳ xuống đất cầu xin tha mạng: "Ta sai , cô nương, dám nữa , tha cho !"

 

Thiên Mật nhặt giày lên , một cước đạp thẳng mặt , lập tức ngã xuống đất, đau đớn kêu la oai oái.

 

Làm sai thì chịu phạt.

 

Bản tiên nữ đây chính là dựa cướp bóc mà phát tài, mà còn kẻ điều đến gây phiền phức cho nàng.

 

“Mau giao hết bạc tiền trong đây cho lão nương!”

 

 

Loading...