Trời Ơi! Ta Xuyên Thành Nữ Thổ Phỉ Béo Khỏe Vô Song - Chương 48: Đại chiến tiền tịch.
Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:45:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chư vị, chủ nhân đưa vấn đề chí mạng, bây giờ? Đang chờ hồi đáp, gấp!
Nếu là kiếp Thiên Mật trong gian nhiều bảo bối đến , chủ nhân dám khiến nàng nửa phần vui, nàng nhất định sẽ quăng thẳng một phong thư từ chức mặt , lão nương hầu hạ nữa!
hiện thực dung tha mà!
Nàng chỉ thể nở nụ rạng rỡ lấy lòng : "Định Vương điện hạ, lâu như chắc đói ! Ta mang theo chút đồ ăn từ sơn cốc, ngài nếm thử xem!"
Thiên Mật vội vàng lấy từ trong túi nhỏ một viên sô cô la đưa cho .
Miệng ăn của thì mềm, mong hiểu đạo lý !
Bạch Mộ Thần nhận lấy viên tròn bọc giấy vàng , Thiên Mật cũng lấy một viên : "Nhìn , mở , ăn!" Vừa nàng mở ăn.
Nhìn Thiên Mật vẻ mặt chột , trong lòng khỏi buồn , thầm là thứ lành gì!
Khóe miệng khẽ nhếch, mở viên tròn , lộ một viên kẹo màu nâu sẫm dính đầy trái cây khô. Chàng bỏ miệng ăn, nhai vài cái, thì chẳng , nhưng ăn ngon, trong miệng là cảm giác mềm mại đậm đà, mùi thơm béo của hạt quả. Trong mắt lóe lên một tia sáng, liếc Thiên Mật một cái, tiếp tục lên đường. "Tiểu nha đầu, sợ là ."
Thiên Mật thở phào nhẹ nhõm, hừ! Biết miệng ăn của thì mềm là !
Cưỡi ngựa xuyên rừng hơn một canh giờ, Nghiêm Tổ bỗng nhiên lượn vòng , đây là tình hình .
Thiên Mật bảo hai họ dừng , rõ tình hình.
Bạch Mộ Thần lấy tấm bản đồ mà Hoàng Nguyên Anh đưa cho đó xem xét, nơi vẫn còn cách con sông một đoạn! lời cảnh báo của Nghiêm Tổ sẽ sai, lập tức xuống ngựa, ba lặng lẽ tiềm hành đến xem xét tình hình.
Thiên Mật hứng thú với cuộc đấu pháp của cặp đường , nàng tự đến tiền tuyến theo dõi bộ quá trình hai xuất chiêu. Nếu thể tiện tay tìm thấy nơi cất giấu tiền bạc của họ thì càng , nàng còn thể thu thêm chút thù lao.
Bạch Mộ Thần nhỏ giọng : "Đừng đả thảo kinh xà!"
Tả Chính Phong và Thiên Mật gật đầu.
Rồi với Thiên Mật: "Hãy để Nghiêm Tổ kiểm tra bộ khu vực xung quanh một lượt, tìm tất cả các chốt gác."
Đại bàng trong rừng chính là chúa tể bầu trời, họ chờ tại chỗ, Nghiêm Tổ bay lượn trong khu vực đó, Thiên Mật dùng còi tre phát tiếng chim, nó liền bay về.
Thiên Mật liền hiệu phạm vi cho nó, bảo nó tìm tất cả những nơi ở khu vực .
Nghiêm Tổ nhận lệnh liền bay , bây giờ Bạch Mộ Thần tự cũng thể hiểu ý đồ bay lượn của Nghiêm Tổ.
Chàng sợ cành cây che khuất tầm , trực tiếp như một con khỉ nhanh chóng leo lên ngọn cây cao nhất, khiến Thiên Mật vô cùng khâm phục, quả thật hề gánh nặng mỹ nam chút nào!
Ông chủ đang việc nghiêm túc, hai tiểu tùy tùng cũng tiện nghỉ, giả vờ theo dõi quan sát.
Sau hai khắc, Bạch Mộ Thần mới từ cây xuống, chặt một ít dây leo quấn quanh . Thiên Mật và Tả Chính Phong mắt cũng chặt một ít mang về, quấn quanh , lập tức ba đều biến thành một bụi cỏ di động.
Thiên Mật đây còn cảm thấy hổ vì để họ thấy bộ dạng xí khi ong đốt của nàng, giờ thấy bộ dạng của họ, nàng lập tức cảm thấy cân bằng, nhịn bật .
Thôi , nàng đoán cũng chẳng khá hơn là bao, trưởng nên .
Giờ Bạch Mộ Thần dẫn đường , Thiên Mật và Tả Chính Phong nhẹ nhàng bước theo, lặng lẽ xuyên qua bụi cây.
Đây là thâm nhập doanh trại địch ! Nếu Thiên Mật gian ngoại quải, nàng thật sự theo ông chủ nữa, nàng chỉ kiếm một tiền đồ, chứ đ.á.n.h đổi tính mạng.
Bạch Mộ Thần mà nàng nghĩ gì chắc chắn sẽ lườm nguýt nàng một cái. "Đây chỉ là chốt gác rải rác, còn cách doanh trại địch xa lắc mà? Vả , mạng của ngươi là mạng, mạng của Bạch Mộ Thần mạng ? Mạng của quý giá ư?"
Ba khi ẩn trong bụi cây, gặp một con rắn lớn hơn cả bắp tay, Thiên Mật suýt nữa c.h.ế.t khiếp, Bạch Mộ Thần mắt nhanh tay lẹ, một kiếm c.h.é.m đứt đầu nó, liếc nàng một cái tiếp tục tiến lên. Thiên Mật lặng lẽ thu con rắn gian, "Dám dọa , sẽ ăn ngươi."
Nghiêm Tổ vẫn ở thám thính, lặng lẽ ẩn nửa canh giờ nữa, Nghiêm Tổ bỗng nhiên tiến lên nữa mà lượn vòng với phạm vi lớn, hiển nhiên phía chính là quân đồn trú của Bạch Đông Viễn.
Bạch Mộ Thần hiệu cho dừng , lấy bản đồ vẽ vẽ lên đó. Không lâu , Nghiêm Tổ bay về, Bạch Mộ Thần bảo Thiên Mật để nó thám thính một lượt diện rộng, Bạch Mộ Thần dám leo cây nữa, cũng là quý trọng tính mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/troi-oi-ta-xuyen-thanh-nu-tho-phi-beo-khoe-vo-song/chuong-48-dai-chien-tien-tich.html.]
Bạch Mộ Thần bắt đầu vùi đầu những tấm bản đồ đó, hễ bận rộn là sẽ quên ăn.
Thiên Mật đau đầu, theo ông chủ ba ngày đói chín bữa! Nàng kiếm cớ ngoài, gian đ.á.n.h một bát hoành thánh, và một đĩa thịt bò kho tương mà ăn một cách thoải mái dễ chịu. Ăn xong còn ăn vài quả cà chua bi, uống vài ngụm linh tuyền thủy, sảng khoái!
Khi Thiên Mật trở về, họ vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc nãy, một chăm chú bản đồ, một yên lặng canh gác phía . Thiên Mật cũng liếc bản đồ một cái.
Đây mà cũng gọi là bản đồ ư? Quá sơ sài ! Cái khúc cong cong là lòng sông ? Bạch Mộ Thần còn đ.á.n.h dấu đủ loại ký hiệu khó hiểu lên đó nữa.
Lúc Nghiêm Tổ trở về, ba đều nó, nó ngừng lượn vòng đầu nàng, bay về phía một đoạn tiếp tục lượn vòng.
Thiên Mật : "Ngoài việc phía một lượng lớn quân đồn trú, ở phía bên phía cũng quân đồn trú."
Khóe miệng Bạch Mộ Thần khẽ nhếch, quả nhiên đúng như dự liệu!
Ba lặng lẽ trở , về đến quân doanh!
Đã theo ông chủ hai ngày , chắc là thám thính gần xong nhỉ! Thiên Mật chút nhớ nhà.
Thiên Mật tìm Tả Chính Phong trở về sơn cốc, kết quả : "Trước thềm đại chiến, ngươi và cùng các hạ cấp khác đều thể rời khỏi quân doanh."
Ngươi ý gì? Ta cơ mật gì ! Cứ Bạch Mộ Thần cả ngày chỉ việc mà gì, định gì chứ? Cùng lắm chỉ đoán sẽ tập kích hai doanh trại đồn trú mà thôi.
Được ! Thiên Mật trở về viện, đại nương mang đồ ăn đến cho nàng, nàng quá đói nên từ từ ăn.
Kim Văn Văn tìm đến, cô nương trông chừng tuổi Hứa Phi Yến, nhưng ánh mắt trong trẻo như Hứa Phi Yến.
Nàng mang theo nụ đoan trang mặt, là đến để cảm tạ Thiên Mật cứu đại ca của nàng.
Thiên Mật cũng khách khí : "Kim cô nương quá khách sáo ."
Kim Văn Văn mới tiếp lời: "Thiên đại phu, Văn Văn từ nhỏ thích những nữ t.ử bản lĩnh như ngài nhất, Văn Văn thể theo ngài học y ? Sau học thành Văn Văn nhất định sẽ báo đáp đại ân của ngài!"
Thiên Mật thích phiền phức, huống hồ cô nương giống tìm sư phụ, nàng và nàng chẳng quen gì, mà nàng cố ý tìm đến nàng.
Thiên Mật mỉm : "Kim cô nương quá khách sáo , học y là gia truyền, mở cửa nhận đồ . Mấy thuật khâu vá đơn giản chỉ là Định Vương điện hạ thỉnh cầu, mới dạy cho quân y mà thôi."
Kim Văn Văn cũng thật sự học y, nàng chỉ tìm một lý do để ở .
Nàng vì lời từ chối của Thiên Mật mà đổi, tiếp lời : "Thiên đại phu, ngài mỗi ngày đều bận rộn như , thêm một đồ giúp đỡ, sai vặt cũng tệ. Trong quân doanh vốn dĩ nữ t.ử nhiều, giữ Văn Văn bên cạnh cũng thêm bầu bạn. Văn Văn cũng học , học phí Văn Văn nguyện ý trả năm ngàn lượng, học , thành công đều liên quan gì đến Thiên đại phu, tất cả đều xem vận mệnh của Văn Văn."
Thái độ thật sự khiến Thiên Mật chút khó hiểu, năm ngàn lượng là một con nhỏ.
Chớ thấy tiền cướp nhiều mà giá trị thật của tiền bạc.
Một gia đình bình thường một năm ăn uống xong mà còn dư năm lượng bạc thì là một gia đình khá giả .
Cô nương rốt cuộc gì? Học đều quan trọng, rõ ràng vì học y.
Tuy nhiên, nàng gì cũng liên quan đến nàng.
Thiên Mật vẫn khách khí : "Kim cô nương, ở đây cũng mấy ngày nữa, chỉ an an tĩnh tĩnh thành nhiệm vụ của , thật sự giúp ngươi."
Ánh mắt Kim Văn Văn liền lạnh hẳn, quả nhiên là điều. Ta là của quan tứ phẩm, ngươi một nữ nhân góa bụa nơi sơn dã, ban cho ngươi thể diện mà ngươi trân trọng.
Nàng lạnh giọng : "Thiên đại phu, sự đời biến hóa khôn lường, thêm một bằng hữu thêm một đường ."
Hừ! Tiểu nha đầu, thật đúng là ban cho ngươi thể diện .
Hạt Dẻ Nhỏ
"Kim cô nương mời về cho!"