Trời Ơi! Ta Xuyên Thành Nữ Thổ Phỉ Béo Khỏe Vô Song - Chương 43: Sắp xếp trong sơn cốc.

Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:44:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tả Chính Phong từng thấy Thiên Mật chuyện với của Bạch Đông Viễn, cái vẻ dứt khoát, một lời hợp là động thủ với khác khiến kinh ngạc. Giờ đây thấy nàng dứt khoát từ chối Định Vương càng khiến chút chịu nổi.

 

Tả Chính Phong hối hận c.h.ế.t , vốn nên đây. Định Vương chỉ là tìm Thiên đại phu mua chút đồ, mượn đại bàng cũng chẳng , uy nghiêm của Định Vương tổn hại mà ai thấy cũng thành vấn đề, nhưng thấy thì chút nào.

 

Bạch Mộ Thần cản trở đến nỗi nhất thời nghẹn lời, mượn nàng một con đại bàng, chỉ vài ngày thôi, mà nàng trực tiếp từ chối? Ta đây đường đường chính chính trưng thu hơn ?

 

Nàng phận địa vị của ? Hắn hỏi mượn nàng là nể mặt nàng .

 

Thiên Mật vẫn thích nghi với giai cấp thời đại , từ khi đến đây thổ phỉ thì cũng là thổ phỉ, quen với cảm giác "lão nương đây là một thiên hạ" . nàng cũng cảm thấy khí chút đúng, thấy Tả Chính Phong đang cúi đầu giả vờ họ chuyện.

 

Nàng về phía Bạch Mộ Thần đang lạnh lùng , nàng cũng trừng mắt , ngươi ý gì? Muốn cướp ?

 

Tả Chính Phong thấy khí giữa hai , sợ lớn chuyện, vội hì hì : “Thiên đại phu ! Hiện giờ sơn cốc của các nàng an , của Bạch Đông Viễn cũng chỉ dám hoạt động quanh Thanh Hà huyện thôi.”

 

Hắn đầu hì hì với Bạch Mộ Thần: “Định Vương điện hạ, Thiên đại phu đến từ dân gian, mấy am hiểu lễ nghi.”

 

Bạch Mộ Thần thu khí thế, thản nhiên : “Thiên đại phu , khắp thiên hạ, chỗ nào đất của vương gia.”

 

Thiên Mật lúc mới chút kinh hãi, đúng ! Thời đại mà hoàng quyền tối thượng , nàng yên phát tài, sống những ngày tháng tiêu d.a.o thì thể đắc tội với những .

 

Nàng lập tức nở một nụ thật tươi, rạng rỡ vô ngần với Bạch Mộ Thần.

 

Tốc độ trở mặt tuyệt đối nhanh hơn lật sách, đ.á.n.h thẳng trái tim Bạch Mộ Thần khi kịp chuẩn .

 

Thiên Mật hì hì : “Ngạn Tổ là một con chim , nhưng cũng huấn luyện nó quá lâu, e rằng việc lắm, đến lúc đó khiến Định Vương điện hạ thất vọng.”

 

Nàng hì hì để xoa dịu sự ngượng nghịu.

 

Bạch Mộ Thần chút chịu nổi nụ lấy lòng của Thiên Mật, đầu : “Nàng về ! Hai ngày nữa sẽ phái đến lấy t.h.u.ố.c và tịnh xà phòng, con đại bàng thì cứ để đây.”

 

Thiên Mật rời khỏi viện của Bạch Mộ Thần, Tả Chính Phong tiễn nàng . Nàng giao Ngạn Tổ cho , dặn Ngạn Tổ: “Ngạn Tổ, ngươi ở đây một thời gian, lời họ nhé.”

 

Hắn an ủi nàng : “Định Vương tuy bình thường lạnh nhạt, nhưng ngài trái, nàng yên tâm, sẽ chăm sóc Ngạn Tổ thật . Đợi khi thu phục Dụ Vương, sẽ trả Ngạn Tổ cho nàng lành lặn.”

 

Trời đất! các định mượn bao lâu?

 

Người ở mái hiên nhà khác, nào dám cúi đầu! Nàng ngoan ngoãn gật đầu rời .

 

Hừ! Cho các chút mặt mũi đấy! Thật sự cho rằng sợ các ?

 

Nếu đợi các đ.á.n.h chiếm Thanh Hà huyện để nàng thể phú bà, Thiên Mật thật sự cho Bạch Mộ Thần tay.

 

Thôi ! Dù cũng là chủ nợ cả!

 

Cưỡi ngựa trở về sơn cốc, nào ngờ đến cửa sơn cốc thì Ngạn Tổ bay về .

 

Thiên Mật phá lên, xem các chút bản lĩnh nào, chỉ giỏi ngang ngược với nàng, ngay cả một con chim cũng xử lý nổi.

 

Khi Thiên Mật dậy rời , Bạch Mộ Thần chớp chớp mắt quân báo, một lúc bước khỏi doanh phòng thấy con đại bàng Tả Chính Phong nhốt , chút xuất thần, nghĩ gì? Như quỷ sai thần khiến, mở lồng.

 

Ngạn Tổ liền bay mất.

 

Hắn vội vàng trở về doanh phòng, như thể chuyện từng xảy .

 

Trở về nhà, Minh Tuệ tỷ và Hứa Phi Yến, Trần Miểu Miểu đang ở trong sân đùa giỡn hai bảo bối.

 

Thấy Thiên Mật trở về, họ vội với hai bảo bối: “Nhìn kìa, đó là ai? Xem nương về .”

 

Hai bảo bối vốn đang vui vẻ chơi đùa, thấy hai chữ "nương " lập tức như chịu mười vạn phần ủy khuất, miệng nhỏ mếu máo, bắt đầu òa lên.

 

Dáng vẻ đó buồn vô cùng, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả Thiên Mật.

 

Thiên Mật hì hì vội chạy đến, một tay ôm một bảo bối dỗ dành: “Ôi ~ bảo bối ngoan, nương về ! Nương về ! Bảo bối ngoan!”

 

Hứa Phi Yến : “Thật là kỳ lạ, đang chơi vui vẻ thể !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/troi-oi-ta-xuyen-thanh-nu-tho-phi-beo-khoe-vo-song/chuong-43-sap-xep-trong-son-coc.html.]

Phải một lúc lâu mới dỗ dành bọn nhỏ, Hứa Phi Yến và Trần Miểu Miểu mỗi ôm một đứa chơi đùa.

 

Minh Tuệ : “Mật nhi, thu hoạch nhiều hoa như , phơi khô cất trong phòng , con xem dùng để gì đây?”

 

Thiên Mật : “Không vội, nhanh sẽ lúc dùng đến.”

 

Hiện tại bọn họ ở trong núi tinh thực còn thể là tìm cách sai đưa đến, nhưng biến dầu, còn là dầu thực vật mà họ từng thấy thì quá hoang đường , cứ chờ thêm chút nữa !

 

Minh Tuệ tỷ : “Hôm đó với rằng bây giờ an , thể suy nghĩ về những ngày tháng . Lão thôn trưởng thôn Phong Thu nơi là của các con, trâu cày, công cụ, hạt giống đều là của các con, thể dung ở nơi loạn lạc là may mắn lắm , thể chiếm tiện nghi của các con. Họ tiên sẽ việc ở đây cho các con để kiếm chút lương thực, đó mới khai hoang. Cha con như , thôn Phong Thu việc thực thà, là những , đợi con về chúng cùng bàn bạc.”

 

Người đời thật là!

 

Có loại như Bạch Mộ Thần, hung hăng cướp đoạt ngang nhiên.

 

Cũng loại chất phác, lương thiện như thôn Phong Thu.

 

Thiên Mật nào đối xử tệ bạc với lương thiện.

 

Thiên Mật hỏi: “Cha ?”

 

Minh Tuệ : “Người đào t.h.u.ố.c thì đào thuốc, tìm hoa thì tìm hoa, nhổ cỏ thì nhổ cỏ, thả ngựa thì thả ngựa .”

 

Thiên Mật thầm , một cuộc sống sơn cốc thật náo nhiệt bao!

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Hiện tại vẫn cùng ăn cơm, nguyên nhân chính là quá nhiều nồi, cùng ăn cơm cũng náo nhiệt, đều quen .

 

Sau bữa tối, Thiên Mật cùng bàn bạc về những sắp xếp .

 

Hứa Nhị thúc : “Chúng đều trồng trọt, chắc chắn sẽ đến Thanh Hà huyện ăn buôn bán.”

 

Cữu cữu hai cũng : “Chúng cũng , nơi khai hoang chỉ đủ no ấm thôi, hạt giống và công cụ đều là của cô nương cả, đương nhiên là của cô nương. Cô nương chỉ cần chia cho chúng một ít thức ăn là .”

 

Cuối cùng chỉ Phùng Thẩm và những khác giữ một ít đất. Nàng nghề nuôi heo gia truyền, nghĩ đến việc sẽ nuôi vài con heo trong sơn cốc , còn những thứ khác đều giao cho Thiên Mật xử lý, bao gồm cả chuyện với thôn Phong Thu cũng do nàng tự sắp xếp.

 

Sau khi đạt sự đồng thuận với , chuyện với thôn Phong Thu liền dễ dàng sắp xếp.

 

Ngày hôm , Thiên Mật và Thiên Đại Bưu cùng đến nhà Trưởng thôn Chu.

 

Gia đình Trưởng thôn Chu nhiệt tình chu đáo, mang ghế mời hai xuống chuyện.

 

Thiên Mật : “Chu bá, các vị đều là thật thà, chúng cũng hà khắc. Sơn cốc rốt cuộc vẫn giao cho nông phu canh tác, với khác thể tin tưởng bằng các vị.”

 

Lão trưởng thôn Thiên Mật khẳng định bọn họ như , cảm thấy ấm lòng. Sau khi mùa xuân đến, đều còn lương thực dự trữ, đều là Thiên Mật cách một thời gian mang lương thực về cứu giúp. Bọn họ đều nên đa tạ nàng thế nào.

 

Thiên Mật tiếp lời: “Ta giao bộ đất trong sơn cốc cho các vị quản lý, các vị hãy chia đều theo từng hộ gia đình. Cứ mười mẫu đất, mỗi tháng trả tám trăm văn tiền công. Tất cả hạt giống, công cụ đều do bỏ , còn hai con bò, hai con lừa và hai con ngựa.”

 

Điều kiện , mức giá trong thời đại , bọn họ xem như đảm bảo thu nhập bất kể khô hạn lụt lội.

 

Cả nhà Trưởng thôn Chu xúc động đến mức suýt .

 

Ông : “Nữ nhi ! Chúng chịu ơn của các con , thể chiếm thêm tiện nghi của các con nữa !”

 

Thiên Mật : “Chu bá, các vị hề chiếm tiện nghi của . Những thứ trồng hiếm , các vị đảm bảo tất cả thứ mang khỏi sơn cốc cho bất kỳ ai.”

 

Chu bá xong lập tức quỳ xuống hướng trời cao thề: “Hoàng thiên ở , , Chu Bá Minh, trưởng thôn Phong Thu, hôm nay xin thề với trời. Nếu thôn Phong Thu mang đồ trong sơn cốc cho ngoài, hoặc chăm chỉ canh tác, phụ lòng ân công Thiên Đại Bưu, Thiên Mật một nhà, trời đ.á.n.h lôi phạt, c.h.ế.t yên.”

 

Người thời đại mê tín, dễ dàng thề thốt, một khi thề là vô cùng nghiêm túc.

 

Thiên Đại Bưu vội đỡ ông dậy : “Lão ca, ngươi khách khí quá ! Chúng rõ ràng là .”

 

Thiên Mật vẫn văn thư, hai bên cùng ký tên. Trưởng thôn Chu còn yêu cầu chủ hộ của mỗi gia đình đều ký tên.

 

Thiên Mật : “Hiện giờ Thanh Hà huyện vẫn mở cửa, vẫn sẽ cung cấp lương thực cho các vị. Chờ khi Thanh Hà huyện mở cửa, sẽ trả lương mỗi tháng cho các vị. Các vị hãy cùng trưởng thôn chia rõ đất mà mỗi nhà quản lý, đến lúc đó sẽ thanh toán tiền bạc, các vị tìm trưởng thôn để thanh toán.”

 

Mọi xúc động đến chảy nước mắt, bọn họ nhận tiền công, giống như trong thành .

 

 

Loading...