Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 3: Tôi không làm đâu

Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:54:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ê —— còn cho tên là gì ——”

Chỉ tiếc là trong nháy mắt, Hứa Hạ thấy bóng dáng thiếu niên, càng câu trả lời.

Hứa Hạ chút tiếc nuối cửa, thấy , cô mới cúi đầu múc một muỗng cháo kê vàng óng ánh, thỏa mãn cho miệng, thầm thở dài: “Vẫn là nhiều nha... Quả thực là Lôi Phong sống.”

uống một ngụm, cô thấy một cô y tá dáng nhỏ nhắn đẩy cửa bước .

“Thống kê nhà lưu trú của các giường bệnh, mỗi giường chỉ phép lưu một . Sau 8 giờ tối, khu nội trú sẽ nữa.”

Cô y tá thống kê từng giường bệnh một, nhanh đến chỗ Hứa Hạ.

“Giường 238, tối nay nhà ở chăm sóc ?”

“Người nhà...”

Ánh mắt Hứa Hạ tối , muỗng cháo kê dường như chút khó nuốt.

“Không ... nhà ở .”

Giọng cô gái khàn đặc, buồn bã truyền đến. Cô y tá dường như quen với việc , hề do dự tiếp tục đến giường bệnh tiếp theo.

Hứa Hạ cúi đầu, mu bàn tay đang cắm kim truyền, một nỗi chua xót đột nhiên dâng lên sống mũi. Những ký ức phong ấn trong đầu mở , lướt qua mắt cô như một thước phim chậm.

Trong ký ức tuổi thơ, bố nhẹ nhàng bẻ một quả dưa chuột xanh biếc, bàn tay to thô ráp, khô nứt cọ xát qua vài cái quả dưa, sạch hết những gai nhỏ li ti. Sau đó, ông cẩn thận đưa đến tay cô. Cô c.ắ.n một miếng với đôi mắt cong cong, quả dưa mọng nước, giòn tan, đầy hương vị tự nhiên. Dù lời nào, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị quanh năm của bố cũng lộ một tia ý .

Khoảnh khắc đó vụt qua, ngay đó, Hứa Hạ như thấy tiếng khanh khách của chính văng vẳng bên tai. Cô vội vàng đầu .

Chỉ thấy Tiểu Hứa Hạ bảy, tám tuổi đang vác một cây gậy gỗ cao hơn cả , tung tăng về phía cây mỡ ở đầu thôn phía đông. Mẹ trẻ tuổi, nhiều nếp nhăn như bây giờ, gọi “cẩn thận” vác rổ bước nhỏ theo . Cuối cùng đến gốc cây mỡ, nhận lấy gậy, dùng chiếc móc sắt buộc ở đầu gậy uốn cong cành cây trĩu quả mỡ. Bàn tay nhỏ bé của Hứa Hạ chờ đợi nữa, vươn dùng bàn tay non nớt gạt những quả mỡ trĩu nặng. Rất nhanh, chiếc rổ thường dùng đầy ắp những quả xanh biếc.

“Tuyệt vời quá, về nhà ăn bánh ngô quả mỡ thôi...”

Tiếng côn trùng kêu vang từng hồi, làn gió xuân nhẹ nhàng mang giọng trẻ con trong trẻo của Tiểu Hứa Hạ bay thật xa.

Không từ lúc nào, một giọt nước mắt ẩm ướt trượt dài má cô.

Mộng Vân Thường

Nghĩ đến đây, mắt Hứa Hạ tràn ngập một tia hối hận. Cô lén lau nước mắt, cố nuốt xuống nỗi chua xót đang dâng trào.

Không khi cô mất ở kiếp , cha đau lòng đến mức nào.

Dù nóng lòng gặp cha yêu thương, nhưng Hứa Hạ , lúc càng thể để họ lo lắng. Vẫn là đợi cơ thể khỏe hơn cho họ .

Một lúc lâu , Hứa Hạ mới miễn cưỡng uống hết cháo. Khi dọn dẹp bát, cô bất ngờ thấy một vật xa lạ quen thuộc bàn cạnh giường.

Cô vội vươn tay lấy, cẩn thận đ.á.n.h giá chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ , thầm nghĩ: “Trời ạ, bao lâu dùng đến cái thứ !”

Hứa Hạ loạng choạng nghịch điện thoại, thử nhiều mới may mắn nhập đúng mật khẩu. Cô còn kịp xem, thấy từng tin nhắn nhắc nhở của WeChat hiện .

“Hứa Hạ cô ? C.h.ế.t ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-3-toi-khong-lam-dau.html.]

“Gửi tin nhắn cũng trả lời, giỏi giang đúng ? Còn nhớ thứ Hai báo cáo dự án cho khách hàng ?”

“Hứa Hạ?”

“Đừng giả c.h.ế.t, trả lời ngay!”

Hứa Hạ trừng đôi mắt gấu trúc, má thịt run nhẹ. Cô cuối cùng cũng nhớ , đây chính là kẻ đầu sỏ gây cái c.h.ế.t đột ngột của cô, Lưu Dân - cấp trực tiếp hồi đó!

Cho đến tận hôm nay, nhắc đến cái tên , Hứa Hạ vẫn cảm thấy nghiến răng nghiến lợi.

Cái gì mà báo cáo ch.ó má, trở về mà vẫn trâu ngựa ?

Cái danh "oan gia" ai thích thì !

Nghĩ đến đây, cô bỗng lấy tinh thần, hung hăng gõ chữ trả lời: “Cút ! Lão nương nữa!”

“Nhớ kỹ, là Lão nương sa thải ông!!”

Lưu Dân bên màn hình xoa cái trán bóng loáng, những lời Hứa Hạ gửi đến màn hình điện thoại, trừng to đôi mắt hạt đậu nhỏ dính nhớp.

Cái con ranh Hứa Hạ ăn gan hùm mật gấu!

Hắn khó hiểu, tại cô cấp nhỏ bé biến mất một ngày một đêm đột nhiên trở nên cứng rắn như . Trước Hứa Hạ là ngoan ngoãn nhất công ty, bảo cô tăng ca là tăng ca, sợ đuổi việc.

Lần chỉ mắng bâng quơ, cô gái nhỏ phản ứng thái quá.

Hơn nữa, dự án là Hứa Hạ theo sát từ đầu đến cuối, sắp báo cáo gấp, cô bỏ gánh ai sẽ chịu trách nhiệm?

Lưu Dân cho rằng dồn Hứa Hạ đường cùng, hít sâu một , lập tức đổi thái độ.

“Hạ Hạ , , em kích động cái gì chứ? Gần đây mệt mỏi quá . Em yên tâm, nếu chốt dự án , sẽ xin sếp cho em một tuần nghỉ phép lương, lời giữ lời.”

Lưu Dân nhấm nháp đoạn tin nhắn vẽ vời bánh vẽ , cảm thấy chê , liền cẩn thận nhấn nút gửi .

Bên , Hứa Hạ bánh vẽ lớn mà Lưu Dân vẽ , lạnh một tiếng. Đột nhiên ánh mắt cô đổi, thản nhiên gõ chữ: “Được thôi, Giám đốc Lưu, ông chờ xem, chúng thứ Hai gặp .”

Thấy Hứa Hạ hồi âm, Lưu Dân lúc mới hài lòng lau mồ hôi lạnh trán, thầm trong lòng. Con trâu con ngựa nhỏ bé, vẫn gọn trong lòng bàn tay thôi.

“Tốt, Hạ Hạ, thứ Hai gặp nhé, cố lên.”

Trả lời xong tin nhắn, mới thở phào nhẹ nhõm, đó dâm đãng, ngân nga khúc nhạc nhỏ nhấn ảnh đại diện của một cô gái xinh khác để tán tỉnh.

 

 

 

 

 

Loading...