Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 157: Chuyến du lịch một ngày hái dâu tây
Cập nhật lúc: 2025-12-05 17:48:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một bữa sáng ồn ào như gà bay ch.ó chạy, đồng hồ điểm 8 giờ rưỡi. Hồ Quân Vĩ từ núi xuống mặt ở cổng sân, đúng hẹn đón nhóm lên núi.
Lúc , ngoài ruộng dâu tây núi cao ít công nhân đang cúi đầu thu hoạch nghiêm túc. Hồ Quân Vĩ chỉ dặn dò sơ qua những điều cần chú ý, nhắc nhở họ chạy lung tung giao nhóm cho đốc công của ruộng dâu, còn bản thì lo việc khác.
Mầm hoa hồng vận từ trấn Phương Đường đến hôm qua dần dần đặt đúng vị trí, đang dẫn những công nhân khác tranh thủ trồng cho xong khi trời chuyển lạnh.
Còn những đến từ thành phố thì từng thấy một cánh đồng dâu tây lộ thiên rộng lớn đến thế, ai nấy đều giống như bà Lưu đầu Đại Quan Viên, vô cùng kinh ngạc tiến lên quan sát những quả dâu tây nhỏ xinh, dày đặc, trĩu nặng cành. Trông chúng thật sự lạ mắt.
Trâu Bình Bình vác chiếc giỏ đan bằng liễu gai, miệng đ.á.n.h một cái ợ mang mùi sữa. Không hề khoa trương, một bát cháo sữa nóng hổi xuống bụng thật sự là một cái “ợ sữa” chính hiệu.
Anh rón rén về phía đỉnh núi xa xa. Trên một đỉnh núi khác ở phía xa, dường như cũng công nhân đang bận rộn vận chuyển đồ vật xuống. Chưa kể chân núi, hàng loạt những chiếc xe tải lạnh chuyên chờ kéo hàng, bảo quản và vận chuyển. Anh thầm khịt mũi, quả nhiên là nhà tư bản tiền.
Trâu Bình Bình thất thần ngắt mấy quả dâu tây đỏ mọng ném giỏ. Càng , trong lòng càng thêm bực bội. Cái quái gì mà dâu tây núi cao? Tuyệt đối là chiêu trò lừa . Với kích cỡ nhỏ như , đặt ở siêu thị bán năm đồng một cân cũng chẳng ai thèm ngó, trông cứ như suy dinh dưỡng. Thế mà cái thứ thành mứt dâu tây, vị Hứa đại tư bản dám bán tận một trăm đồng một lọ. Chẳng dùng hết một cân dâu tây , mà còn tranh giành nữa chứ!
Hai ngày , mứt dâu tây lên kệ, 300 lọ hết veo trong vòng một nốt nhạc. Thật là kẻ rảnh rỗi đốt tiền nào đang mua.
Những chị em trong nhóm anti-fan của bọn họ, kỳ thật ban đầu cũng đều nếm thử. mấy tháng trời mà cướp một cọng lông, họ dần dần "hắc hóa". Hơn nữa, cuộc sống hiện tại cũng mấy như ý, trong lòng dồn nén một cục tức. Càng cái Nông trường Hứa gia thần bí càng mắt, đến nay lập thành tổ chức.
Trâu Bình Bình là một tiểu đầu mục trong tổ chức, tự nhiên là khinh thường cái hành vi “hét giá trời” .
“Ôi chao, em gái, cái dâu tây núi cao mùi vị đậm đà thật đấy, em mau nếm thử…” Dì Thập Lí Xuân hái một quả nhỏ, trực tiếp ném miệng nhai. Ánh mắt dì lập tức sáng rực lên.
“Cái … cho lắm ạ.” Má Ngốc Bố Bố nổi lên một tia ửng đỏ. Cô gái nhỏ da mặt mỏng, dù cũng là đến hái, ngại ngùng khi tự tiện ăn.
“Không , em gái cứ nếm . Ông chủ Tiểu Hứa đỉnh núi hào phóng lắm, bao giờ cấm công nhân ăn.” Đốc công đội nón lá bên cạnh là một dì da đen sạm, nhe răng với các cô, vô cùng thiết. Dì tiếp: “Những chúng mới lên núi cũng ăn ít . Sau một thời gian thì học khôn , dám ăn quá nhiều, nếu đến bữa trưa ăn nổi, phí lắm…”
Kỹ thuật hái dâu tây của dì đốc công nhanh nhẹn, định mau lẹ. Đầu ngón tay nhẹ nhàng bấm cuống quả. Một nhánh dâu bấm liên tục mấy , lòng bàn tay đầy những quả dâu tây nhỏ xinh màu đỏ.
Dì hái cảm thán với hai , trong giọng điệu còn ẩn chứa một tia kiêu ngạo: “Này, các cô thành phố chứ, công việc ở nhà lão Hứa thôn chúng giành giật đến sứt đầu mẻ trán. Không chỉ tiền công trả hậu hĩnh, phát đúng giờ, mấu chốt là cái đồ ăn , nó ngon kinh khủng khiếp! Nghe đầu bếp mà họ thuê là đại sư phụ của lầu rượu Đông Lâm Kỷ trong thành, chậc chậc, mỗi ngày bữa trưa cơm đều thơm c.h.ế.t …”
Những khác lời đốc công , đang ăn dâu tây dở dang lập tức ngẩn . Đầu bếp lầu rượu Đông Lâm Kỷ? Quy cách bữa trưa cao như !
Mà Trâu Bình Bình bên mới hạ nhón một quả dâu chuẩn đưa miệng thì nhíu chặt mày.
Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu của nhà tư bản! Dì cũng thế, thổi phồng hoa mỹ, chắc là diễn viên gạo cội , chính là cho bọn họ ăn ít !
Mộng Vân Thường
Dù , việc lén ăn mấy miếng dâu tây khi hái là chuyện thể quản . Chỉ cách vẽ một cái bánh lớn , mới thể kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Chậc chậc, vị ông chủ Tiểu Hứa tâm cơ thật độc ác…
“Hừ ——”
Anh khinh thường bĩu môi, tay vẫn ngừng, miệng căng phồng. Không ăn mới là đồ ngốc!
Mà , là hương vị cũng tồi thật.
Bận rộn cả buổi sáng, gần 12 giờ, đốc công gọi ngừng việc, từng xách giỏ xuống núi. Dì Thập Lí Xuân và Ngốc Bố Bố bên cạnh đều xách hai giỏ lớn, dâu tây bên trong đầy ắp, ít nhất cũng mười cân. Dì ghé đầu sang bên Trâu Bình Bình, lập tức nhíu mày, nghi hoặc : “Này nhóc, chút xíu ? Cái chắc đổi một cân dâu tây !”
Trâu Bình Bình xoa cái bụng đang căng phồng. Bữa sáng vốn ăn nhiều, nhét thêm cả đống dâu tây, giờ căng đến mức cuống họng cứ trào ngược vị chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-157-chuyen-du-lich-mot-ngay-hai-dau-tay.html.]
“Ách… Kỹ thuật thuần thục cho lắm ạ.” Anh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nở một nụ .
Dì Thập Lí Xuân tiếc nuối lắc đầu, xách cái giỏ đầy của bước về phía .
Xuống núi, Chung Lâm chờ sẵn ở cửa, ghi cân nặng dâu tây trong giỏ của mỗi . Sau khi cân hết, dẫn nhóm tiếp về phía cửa hàng ăn sáng của lão Hứa. Buổi trưa đông nên đều dùng cơm tại đây.
Mới vài bước, một mùi thơm nồng đậm bay mũi . Những sành ăn kinh nghiệm nhanh chóng phân biệt nguồn gốc của vị tươi ngon .
“Hoắc, là mùi canh gà ——”
“Không chỉ , còn nấm hương. Cái mùi còn ngon hơn cả món lẩu gà đ.á.n.h biên lò một ngàn mấy đồng tiền của Đông Lâm Kỷ?”
Bước chân đều khỏi nhanh hơn, nước bọt trong miệng cũng nhanh chóng bắt đầu tiết .
Tại cửa hàng ăn sáng, mặt Hứa Đắc Bảo đang đặt hai cái nồi lớn. Một nồi là nước cốt sánh dầu béo ngậy ninh từ hai con gà mái già băm miếng. Bên trong, các loại nấm rừng đủ màu sắc đang trồi sụt theo nước canh cuồn cuộn, tỏa một hương thơm tươi ngon mời gọi.
Còn nồi chỉ là nước trắng đun sôi. Hứa Đắc Bảo đang lấy bún gạo ướt ngâm sẵn từ trong thùng thả .
Hóa bữa trưa là món bún gạo canh gà nấm đất.
Mọi theo mùi hương tới, ai nấy đều mắt thẳng, vội vàng lấy bộ đồ ăn, sốt ruột xếp hàng chờ đợi.
Bún gạo ướt thủ công ngâm sẵn chỉ cần hai phút là thể vớt . Hứa Đắc Bảo múa cái vá sắt lớn và đôi đũa dài. Khi nhận cái bát lớn, mỗi một muỗng canh gà lớn, bên trong lẫn thịt gà vụn nhỏ và những cánh nấm rừng to. Nước canh gà trong vắt, bên lấp lánh những váng dầu màu vàng kim. Lúc , gắp thêm một đũa bún gạo tươi trắng muốt . Màu sắc rõ ràng, trông mắt.
Trên bàn bên cạnh còn một chậu dưa tuyết muối ăn kèm và dầu mè. Tùy theo sở thích mà tự nhiên lấy dùng, đây chính là "cộng sự" nhất của bún gạo canh gà.
Khi bưng bát bún gạo thơm lừng định xuống ghế, cầm lấy muỗng tiên húp một ngụm canh gà nấm đất thơm đậm đà, đó hít trọn một ngụm bún gạo mềm mại, ngon miệng, cùng với nấm rừng tươi ngon đến cực điểm và thịt gà đất dai ngon.
Mọi hẹn mà cùng thở dài một , đáng giá.
Chỉ vì bữa trưa , chạy lên mấy chục cây , công hái dâu tây miễn phí cũng đáng. Lúc , họ khỏi vô cùng cảm kích đốc công nhắc nhở họ từ sáng sớm. Nếu dâu tây ăn no căng, nào còn nuốt trôi nổi món bún gà đất "tiên rớt đầu lưỡi" nữa.
Trong chốc lát, tiếng húp bún gạo vang lên ngớt. Trâu Bình Bình ôm lấy cái bụng sắp nổ tung, khác ăn từng ngụm từng ngụm ngon lành mà nước mắt, nhưng cũng nhịn gắp một đũa ăn thử.
Chỉ một ngụm, nhịn rơi lệ.
Đây mới là thịt gà chứ! Không đối lập thì , so sánh mới cảm thấy đĩa cơm gà hầm nấm tối hôm qua cứ như nhai bột gỗ, chỉ là bột gỗ thêm vị gia vị đậm đà mà thôi.
Anh chịu đựng cái bụng đang cuồn cuộn mà uống thêm mấy ngụm canh gà. Cái dày yếu ớt cuối cùng cũng phát tiếng than . Mày nhíu thành một đường dây thừng, nhanh chóng chạy đến bụi cỏ đằng xa với tốc độ chớp nhoáng.
“Oa ——” một tiếng, nôn sạch sẽ.
Trâu Bình Bình lúc nước mắt thật sự chảy đầy mặt.