Trở về trước khi yêu quỷ phu quân vì ta chết trận - 84
Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:37:14
Lượt xem: 2
Lưu Ngọc nhìn con tiểu trùng kia, giữa mày ngưng trọng lại bỗng nhiên tản ra.
Ấu trùng hóa nhộng, phá nhộng thành điệp.
Dưới ánh trăng, con bướm vươn cánh, ánh sáng lam nhạt lấp lánh, chao liệng trong không trung rồi dừng lại trên mu bàn tay Lưu Ngọc.
“Tôn hậu thích sao?”
Quỷ nữ dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm Lưu Ngọc.
Nga
“Thích,” Lưu Ngọc nửa thật nửa giả mà cười, “Thích hợp bó ở vàng thượng làm thành đẹp trâm cài, còn có sao?”
"Thích," Lưu Ngọc cười nửa thật nửa giả, "Thích hợp để hợp lại với nhau, dùng vàng cố định lại, làm thành một chiếc trâm cài thật đẹp, còn có nữa không?"
“……”
Quỷ nữ vội vàng che giấu tiểu hồ điệp của mình, rồi nhanh chóng chạy trốn.
Lưu Ngọc nhếch lên khóe môi.
Mặc Lân tay chống đầu, đánh giá ý cười trong mắt nàng.
Cuối cùng là thật sự cười.
“Ngươi thật muốn con bướm của quỷ nữ?"
Lưu Ngọc thuận miệng đáp: "Chỉ là hù dọa nàng thôi. Nếu không nói như vậy, lần sau nàng thấy ta không sợ hãi, ai biết sẽ lại bắt con sâu gì để ta nhìn... mà nếu ta thật sự muốn thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/84.html.]
Khi thấy Lưu Ngọc nhìn lại, hắn liền chuyển ánh mắt, nhìn thẳng phía trước.
“Không sợ bị độc ch·ết, có thể thử xem.”
Lưu Ngọc hừ lạnh.
Nàng không hiểu sao mình lại có cảm giác, chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định sẽ tìm cách đoạt lại và mang đến cho nàng, dù có phải làm thế nào đi chăng nữa đâu?
Ngoài lầu chính, đèn lồng trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, chiếu sáng lên nhóm nữ sử đã chuẩn bị những thứ cần thiết để chủ nhân tắm gội đang đứng cúi đầu.
Mặc Lân trên người dính không ít vết máu, chẳng cần nhắc nhở liền tự giác đi tắm rửa trước. Lưu Ngọc nhìn lại bộ váy áo nhiễm đầy bụi đất của mình, cũng quyết định trở về thay một bộ sạch sẽ.
Thế nhưng vừa bước chân vào trong lâu, Lưu Ngọc đã nghe thấy tiếng Triều Minh đến báo tin.
“Tiểu thư, Lãm Chư ở bên ngoài cầu kiến.”
Lưu Ngọc rửa sạch tay sau một bên lau khô một bên đáp:
“Ta biết rồi, bảo hắn chờ ở trung đường.”
Triều Minh khẽ nhíu mày, thần sắc có chút khó xử, cất tiếng nói:
“Lãm Chư nói... sợ làm bẩn thảm của tiểu thư, nên xin tiểu thư rời bước ra vườn hoa ở hậu viện.”
Lưu Ngọc thật sự không hiểu, tại sao ở nơi như Cửu U – một vùng đất khô cằn, chướng khí khắp nơi trăm hoa không thể sinh sôi – lại có thể tồn tại một cái hậu hoa viên giống mô giống dạng.
Ánh trăng sáng rọi, nàng nương ánh trăng tinh tế nhìn những cây cỏ khô héo bên cạnh, chúng trông giống như những cành hoa đã tàn, có chút quen mắt, nhưng Lưu Ngọc lại không thể nhớ ra đó là loại hoa gì.