Trở Về TN80: Dẫn Cả Nhà Sáu Miệng Sống Tốt Đẹp - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-11-14 03:13:35
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 125: Quá Tận Tâm
Sử Đại Phát thường xuyên tay hung bạo với khác, lực tay đương nhiên nhỏ, một bạt tai giáng xuống, mặt Chu Dung Dung sưng lên ngay.
“Nói, là ai xúi giục mày?”
Chu Dung Dung đ.á.n.h cho choáng váng, cô đang nghĩ Sử Đại Phát cướp cửa hàng nhà họ Cố, cô sẽ đến kinh doanh, lúc đó cô sẽ giàu , cần sống trong căn phòng chật, nhỏ, ẩm thấp nữa.
“Anh Phát, em sai gì mà đ.á.n.h em?” Chu Dung Dung lóc t.h.ả.m thiết.
Sử Đại Phát giáng thêm một cái tát, “Mày ? Mày cố tình gài bẫy tao, mà còn . Nói, là ai với mày cửa hàng nhà họ Cố kiếm tiền?”
Chu Dung Dung dù ngu đến mấy cũng , Sử Đại Phát cướp cửa hàng nhà họ Cố, mà thể còn dạy dỗ, nếu như thế .
Cô Sử Đại Phát tàn nhẫn cỡ nào, nên dám giấu giếm, kể hết chuyện.
“Là Lục Diễm Bình, Lục Diễm Bình đây từng mở cửa hàng cạnh cửa hàng nhà họ Cố, nhà họ kiếm tiền, nên với em, nếu em thể mở một cửa hàng như thế, thì cần sống khổ sở như nữa.
Anh Phát, em vì bản , mà vì tương lai của hai chúng . Nếu chúng cửa hàng đó, kiếm nhiều tiền hơn, cũng thể diện hơn đúng ?”
“Tao cần mày lo lắng cho tương lai của tao ? Cái gì mà mày với tao, tao ngủ với mày vài là mày thành vợ tao ? Đừng bám víu tao, tao bao giờ để mày tao .”
Sử Đại Phát chễm chệ mép giường, tiếp: “Kể tao con Lục Diễm Bình với nhà họ Cố chuyện gì? Bọn chúng mâu thuẫn gì?”
Chu Dung Dung kể mâu thuẫn giữa Lục Diễm Bình và nhà họ Cố, Sử Đại Phát xong càng thêm tức giận, nhấc chân đạp Chu Dung Dung một cái, “Nhà họ Chu việc trong chính quyền tỉnh còn gì nhà họ Cố, mày bảo tao cướp cửa hàng của họ, mày tao c.h.ế.t đúng ?”
Sử Đại Phát càng càng giận, đạp thêm mấy cái Chu Dung Dung, sải bước rời .
Lục Diễm Bình từ khi cửa hàng hải quan niêm phong, cuộc sống càng thêm khó khăn. Một phần tiền mở cửa hàng là cô vay, cửa hàng những kiếm tiền mà còn lỗ nhiều. Cô bây giờ thể là nợ nần chồng chất.
tìm việc cũng dễ, vì mưu sinh, cô ngày nào cũng cãi với chồng, cuộc sống hỗn loạn.
Cuộc sống càng khó khăn, cô càng hận nhà họ Cố. Chu Dung Dung là bạn học cấp hai của cô , hai lâu ngày liên lạc. Một tình cờ gặp phố, cả hai trò chuyện. Khi Chu Dung Dung quen với Sử Đại Phát, Lục Diễm Bình nảy ý định cho nhà họ Cố gặp xui xẻo, đó là lợi dụng Sử Đại Phát đối phó với nhà họ Cố. Sử Đại Phát là kẻ bá chủ ở Lật Châu, cô tin nhà họ Cố còn thoát .
Khi Sử Đại Phát dẫn mặt cô , Lục Diễm Bình tính toán thất bại. Cô giờ hận sợ, Sử Đại Phát là như thế nào cô rõ nhất, những nhắm đến đều kết cục .
Lục Diễm Bình run như cầy sấy: “… với Dung Dung là bạn …”
Sử Đại Phát hề kiên nhẫn cô những lời vô nghĩa, vung tay, mấy phía xông lên đ.ấ.m đá Lục Diễm Bình.
Những đều là côn đồ, chuyện đ.á.n.h phụ nữ. Lục Diễm Bình ở đây chịu đựng sự đối xử tương tự như đàn ông.
Đánh xong, Sử Đại Phát phụ nữ bệt đất như một con ch.ó c.h.ế.t, hừ lạnh một tiếng : “Lần tao tâm trạng , sẽ đến tìm mày nữa.”
Hắn dẫn mất, Lục Diễm Bình đất thể dậy, nhờ bụng thấy mới đưa cô bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra gãy ba xương sườn, ít nhất liệt giường hơn hai tháng.
Lục Diễm Bình một nữa nếm mùi thất bại vì tham thì thâm.
Ngày hôm , Sử Đại Phát đến cửa hàng nhà họ Cố, dám kiêu ngạo như . Trước khi đến còn chỉnh trang , khiến bản trông như một bình thường.
Gặp Cố Kiến Quốc, tiến lên mời t.h.u.ố.c lá: “Ông chủ Cố phát tài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-tn80-dan-ca-nha-sau-mieng-song-tot-dep/chuong-125.html.]
Cố Kiến Quốc tuy coi thường hạng , nhưng cũng thể đắc tội. Bọn lưu manh đầu đường xó chợ việc giới hạn đạo đức.
Nhận điếu thuốc, Cố Kiến Quốc mời . Sử Đại Phát xuống : “Ông chủ Cố, đây đúng là em đúng, cũng lừa gạt. Việc kinh doanh của ông, cướp về cũng .”
Cố Kiến Quốc ý căng với , bèn hút một t.h.u.ố.c : “Anh Sử, ăn nhiều cách, hơn là những chuyện nguy hiểm.”
Sử Đại Phát : “Ông chủ Cố là trọng tình nghĩa, xin kết giao bạn bè với ông.”
Cố Kiến Quốc chuyển chủ đề: “Ai là kẻ giở trò?”
“Lục Diễm Bình, ông chủ Cố chắc cô ?”
Cố Kiến Quốc gật đầu: “Trước đây chút ân oán, nhưng chuyện qua , ngờ cô tay hại .”
“Ông chủ Cố yên tâm, cũng sẽ tha cho cô , dám lấy s.ú.n.g để sử dụng, hừ, gan lớn thật,” Sử Đại Phát mặt lộ vẻ hung dữ.
Cố Kiến Quốc vỗ vai : “Được , . Bây giờ cửa hàng đang bận, lúc nào rảnh mời ăn cơm.”
Sử Đại Phát dậy: “Tốt, sẽ uống rượu cùng ông chủ Cố.”
Cố Kiến Quốc tiễn cửa, uống rượu là thể, chỉ là câu dễ thôi. Hạng thể đắc tội, nhưng cũng thể quá thiết.
Còn về Lục Diễm Bình, cần ông tay, Sử Đại Phát sẽ bỏ qua cho cô .
…
Những ngày , xung quanh cửa hàng nhà họ Cố liên tiếp mở thêm nhiều cửa hàng, bán quần áo, bán giày dép, đồ ăn thức uống, v.v.
Khu vực vốn náo nhiệt, giờ càng thêm sôi động, đến mua sắm ngày càng nhiều, việc kinh doanh của cũng hơn.
Tuy nhiên, việc kinh doanh của nhà họ Cố vẫn là hàng đầu, Cố Nhất Mẫn và ngày nào cũng bận rộn. Trưa hôm đó bận xong, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Huệ đang sấp quầy kiểm tra sổ sách, bên ngoài vang lên tiếng ô tô, La Vĩnh Niên bước .
Cố Nhất Mẫn mời , nhưng La Vĩnh Niên : “Không cần, với cô vài câu.”
Cố Nhị Huệ và Cố Học Cường thấy vội tìm cớ ngoài, trong cửa hàng chỉ còn hai họ, gian bỗng trở nên ngượng ngập.
Cố Nhất Mẫn rót nước cho , La Vĩnh Niên cầm cốc im lặng một lát : “ sắp học ở trường quân sự ở Kinh Đô, hai năm.”
“Thật là chuyện ,” Cố Nhất Mẫn mừng rỡ thật lòng cho .
“Ừm,” Tay La Vĩnh Niên nắm chặt cốc hơn, đưa tay túi áo, lấy một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, đặt mặt Cố Nhất Mẫn: “Cái tặng cô.”
“Không , thể nhận,” Cố Nhất Mẫn tuy bên trong hộp là gì, nhưng cô thể nhận quà của La Vĩnh Niên.
La Vĩnh Niên kiên quyết đẩy chiếc hộp : “ đồ vật gì quý giá, chỉ cái là thể tặng , nó… cũng đại diện cho tấm lòng của đối với cô.”
Nói sải bước ngoài, cao lớn chân dài, khi Cố Nhất Mẫn đuổi theo, lên xe, khởi động xe phóng nhanh chóng.
Cố Nhất Mẫn mím môi cầm chiếc hộp nhà, Cố Nhị Huệ xúm hỏi cô: “Cái gì thế?”
Cố Nhất Mẫn cúi đầu mở hộp, thấy đồ bên trong thì sững sờ, Cố Nhị Huệ liền thốt lên: “Chà! Cái quả thực là quá tận tâm .”