"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 234: Mười lăm vạn cân lương thực
Cập nhật lúc: 2025-09-29 13:00:41
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường về nhà, Tô Dục Bạch dừng bước, tuyết bay lất phất bầu trời. Di vật của bà Vương, lấy. Không là coi trọng. Mà là ba Giả Viện Quân , rốt cuộc thì sự căm hận của chúng dành cho vẫn lớn hơn. Mặc dù Lý Phú Quý cũng an ủi . Chuyện ai sai, cái sai là ba con súc sinh lương tâm mai một . Không qua bao lâu, Tô Dục Bạch thu ánh mắt. Đôi mắt sâu thẳm, hút hồn như một hố đen. Cắt cỏ, nhổ tận gốc! Không ngờ sống một kiếp, trở thành rụt rè sợ sệt.
“Vợ ơi, lát nữa ngoài một chuyến.”
Giang Thanh Uyển đang vỗ nhẹ tuyết vai Tô Dục Bạch, , tay khựng . Trong mắt cô lóe lên một tia lo lắng: “Anh lên núi ?” Tuy cô thường xuyên ngoài, nhưng khi Tô Dục Bạch vắng nhà, Lý Thúy Hoa ghé qua thăm nom, chuyện với cô. Về tình hình trong làng, cô đều rõ. Cũng , núi vẫn còn một con hổ dữ, với tính cách của Tô Dục Bạch, sẽ khoanh tay .
Tô Dục Bạch lắc đầu bật , giơ tay véo nhẹ khuôn mặt xinh xắn của Giang Thanh Uyển. “Không lên núi, việc công xã một chuyến, thể về kịp bữa tối.”
Giang Thanh Uyển thở phào nhẹ nhõm, mặt nở một nụ : “Vậy em sẽ nấu cơm đợi .”
Tô Dục Bạch khẽ gật đầu.
Công xã, một ngọn đồi thấp.
Tô Dục Bạch dừng bước, ngôi đạo quán hoang phế mắt. Cửa sổ, cửa các thứ đều dỡ bỏ. Đạo quán vì xây bằng đá núi nên tạm thời vẫn còn khá nguyên vẹn.
Tô Dục Bạch liếc đồng hồ, đến hậu viện của đạo quán. Hậu viện hoang tàn, cái lợi duy nhất là gian đủ rộng rãi. Anh vung tay một cái, mặt đất xuất hiện mấy trăm bao tải lớn căng phồng. Dùng các bao tải xếp thành một vòng tròn, cứ như một bức tường thành. Bên trong bộ là bắp ngô. Tô Dục Bạch nhảy lên ‘bức tường thành’, vung tay một cái, từng bao tải rơi bên trong bức tường thành. Bên trong bộ là khoai lang.
45. Khoai lang lấy từ gian nhiều nước, trong thời tiết , bao lâu sẽ đông cứng. Mặc dù lợi dụng đặc tính của gian để mất một lượng lớn nước, nhưng nếu thời tiết quá khắc nghiệt, cái gì đóng băng thì vẫn đóng băng, chỉ thể dùng cách ngốc nghếch . Hôm nay là ngày và Chu Lôi hẹn gặp mặt. Còn nửa tiếng nữa. Tô Dục Bạch lấy mấy thùng gỗ, bên trong bộ là s.ú.n.g ống từ kho vũ khí của lũ tiểu quỷ.
Làm xong tất cả, Tô Dục Bạch đạo quán phía . Lấy một ít củi khô, nhóm một đống lửa. Thời gian trôi từng chút một, đồng hồ đến giờ hẹn, đống lửa ngừng phát tiếng tí tách. Tô Dục Bạch quanh, tin Chu Lôi sẽ đúng giờ.
hai phút cuối cùng giờ hẹn.
Tai Tô Dục Bạch đột nhiên động đậy, đầu , mặt nở một nụ . Phía đạo quán, một hàng xe ngựa hiện trong tầm mắt. Đi đầu tiên chính là Chu Lôi. Gần như ngay khi bước đạo quán, kim giờ đồng hồ đeo tay của Tô Dục Bạch vặn chỉ đúng giờ.
Chu Lôi Tô Dục Bạch đang sưởi ấm trong đạo quán, vẫy tay về phía . Hơn mười mang theo đều đang ở xe lừa hoặc xe ngựa. Chỉ còn ba theo .
“Đến .”
“Thử một miếng ? Vừa miệng, nóng lắm .” Tô Dục Bạch tùy ý chào hỏi, chỉ mấy củ khoai lang nướng vẫn còn nóng hổi.
Chu Lôi cũng khách khí, xổm xuống nhặt một củ, đưa cho mỗi mang theo một củ, bản cũng cầm một củ, ba miếng ăn xong một củ khoai lang nướng.
Tô Dục Bạch cạy mấy củ từ đống lửa: “Vẫn còn, nhiều lắm.”
Chu Lôi lắc đầu: “Không ăn nữa, thời tiết lắm, còn ngay.” Tô Dục Bạch chỉ quấn một chiếc khăn quàng cổ, cũng cố ý che đậy, trong những Chu Lôi mang đến, ít gặp, đều là những đáng tin cậy.
Vỗ tay dậy, về phía hậu viện. Chu Lôi dậy theo. Tô Dục Bạch chỉ đống hàng hóa nhỏ ở hậu viện.
Mèo Dịch Truyện
“Đây, chính là hàng đó.”
Chu Lôi những cột trụ chất đầy bao tải mặt, cũng ngớ . Tô Dục Bạch : “Bên ngoài là bắp ngô, bên trong là khoai lang, chỉ thể để như thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-234-muoi-lam-van-can-luong-thuc.html.]
Chu Lôi thu ánh mắt ngạc nhiên: “Có bao nhiêu?”
Tô Dục Bạch: “Đợt đầu mười lăm vạn cân.”
“Anh tìm chỗ chứ? Khoai lang chịu lạnh .”
Chu Lôi gật đầu: “Tìm , là một kho lương thực mà lũ sơn tặc ngày xưa xây, vì xây trong núi nên dùng , dần dần bỏ hoang, sửa sang đơn giản là dùng . Còn về khoai lang, một cách bảo quản đặc biệt, trong thời gian ngắn sẽ vấn đề gì.”
Trên mặt Tô Dục Bạch nở một nụ , chỉ mấy thùng gỗ bên cạnh. “Vậy thì , thứ cần đây.”
Chu Lôi tới, mở thùng một cái. “Hàng mới ?” Anh chút kinh ngạc nhấc một khẩu Type 99 lên, thành thạo kéo chốt súng.
Tô Dục Bạch khẽ gật đầu: “Phát hiện một kho vũ khí của lũ tiểu quỷ.”
“Dùng chứ?”
“Dùng !” Chu Lôi đặt s.ú.n.g xuống, trầm giọng .
Tô Dục Bạch vẫy tay: “Thế thì , các chuẩn , còn việc về.”
Chu Lôi sững sờ: “Anh thật sự sợ chạy mất ?” Đây là mười lăm vạn cân lương thực.
Tô Dục Bạch lắc đầu bật : “Vậy thì cứ chạy , còn gì nữa?”
Chu Lôi Tô Dục Bạch, đột nhiên bật một tiếng. Anh thể , Tô Dục Bạch đang đùa. “Anh yên tâm, lương thực là để cứu , sợ gặp quả báo trời phạt.”
Tô Dục Bạch mỉm : “Được , các cứ từ từ mà . bận rộn cả ngày , đây.”
Chu Lôi bóng lưng Tô Dục Bạch, trong mắt lóe lên một tia ý . Cái cảm giác nhỉ, cứ như thể mặt quen thuộc, một sự thôi thúc khiến nhịn cận và tin tưởng. Cứ như cả của . Nghĩ đến Chu Đại Địa, ánh mắt Chu Lôi thoáng tối . Anh hít sâu một , vẫy tay: “Cho em .”
Những chiếc xe lừa và xe bò bên ngoài kéo . Khi thấy núi lương thực hình dáng độc đáo ở hậu viện, ai nấy đều ngớ , đặc biệt là khi ở đây mười lăm vạn cân lương thực. Tất cả đều hít một khí lạnh.
Lúc đến đây, thực bọn họ vẫn còn bán tín bán nghi. Dù bây giờ cả nước đang đói kém. Vì tin tưởng Chu Lôi, bọn họ mới đến. Để kiếm những chiếc xe lừa và xe bò , bọn họ mài mòn cả môi lưỡi.
“Anh Lôi, xem , xung quanh đến cả dấu chân cũng .”
“Với thời tiết hiện tại, che lấp dấu vết như , bọn họ ít nhất đến chúng ba tiếng đồng hồ.” Một đàn ông gầy gò tới .
Chu Lôi lắc đầu: “Đừng nghi ngờ, cũng đừng cố điều tra, chúng chỉ cần việc của là .” “Ở đây vẫn còn một ít khoai lang, kèm theo lương khô, lót một chút, đó chất lên xe. Chờ trời tối, chúng sẽ lập tức hành động.”
Mọi gật đầu, quây quần bên đống lửa chia khoai lang, lấy một ít lương khô mang theo.
Một bên khác, Tô Dục Bạch cũng ý định ẩn theo dõi động thái của Chu Lôi. Anh thể tin bất kỳ ai, bởi vì nhiều mối quan hệ đều dựa lợi ích mà duy trì. đối với nhân cách của Chu Lôi, yên tâm.