"Trở Về Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu Cùng Không Gian Đặc Biệt" - Chương 195: Vô Danh Tiểu Tốt

Cập nhật lúc: 2025-09-29 03:58:33
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai hàn huyên xong, Triệu Chính An cũng vội hỏi chuyện sâm của Tô Dục Bạch. Thay đó, nhiệt tình chào hỏi Tần Tố Lan. Tuy Tô Dục Bạch khi đến, nhưng Tần Tố Lan vẫn chút căng thẳng, dù thì đàn ông mặt cô là một "quan lớn" trong mắt cô. Là một nhân vật mà những dân thường như họ thể nào tiếp xúc . Triệu Chính An cũng là tinh tường, nhận thấy sự căng thẳng của Tần Tố Lan, chỉ vài câu đơn giản chủ động dẫn về phía Nhà máy liên hợp thịt đang đóng chặt cổng. Triệu Chính An chắc hẳn báo . Nói với gác cổng một tiếng, lâu , một phó giám đốc vội vã dẫn đón. Mọi chuyện đó diễn suôn sẻ hơn nhiều. Giang Thanh Uyển cùng Tần Tố Lan để thủ tục nhận việc, tìm hiểu môi trường việc và các công việc phụ trách. Tô Dục Bạch, Triệu Chính An và phó giám đốc thì trò chuyện trong văn phòng. Cũng nhờ ít chuyện. Nhà máy liên hợp thịt vẫn luôn cung cấp bởi các trang trại chăn nuôi của các công xã phía . Trước mùa thu, cứ năm ngày mới g.i.ế.c mổ một , cung cấp cho các đơn vị trong huyện. Sau khi mùa đông, thì gần như ngừng hoạt động. Nửa tháng mới g.i.ế.c mổ một con lợn, đến cuối năm thì càng g.i.ế.c con nào, chỉ chờ đến Tết để thấy chút thịt cá. Tô Dục Bạch cũng hiểu ý ngầm của đối phương. Nhà máy việc , nhân viên chỉ cần đến báo danh mỗi ngày, đó thể việc riêng của . Có thể , Tần Tố Lan Nhà máy liên hợp thịt, thì coi như sớm bước trạng thái nửa nghỉ hưu . Hôm nay họ đến đây là để thủ tục nhận việc cho Tần Tố Lan, nếu thì với tình trạng hiện tại của Nhà máy liên hợp thịt, mỗi ngày chỉ cần một hai trực là đủ. Tô Dục Bạch kiếm cớ, sai Ngô Quốc Hưng, tức là phó giám đốc Nhà máy liên hợp thịt chỗ khác. Từ túi xách của lấy một túi vải đỏ. “Anh Triệu, vì thời gian khá gấp, chỉ kiếm 5 cây, một cây 50 năm tuổi, còn đều 30 năm tuổi.” Mắt Triệu Chính An sáng lên, một cây 50 năm tuổi ? Vội vàng đưa tay đón lấy, cảm kích : “Chú em, cảm ơn chú nhé, chú giúp một việc lớn đấy.” Tô Dục Bạch : “Giúp , mấy cái cứ để chị dâu dùng , sẽ nghĩ cách xem thể kiếm mấy cây niên đại cao hơn .” Triệu Chính An vội vàng gật đầu: “Chú em, mấy cây sâm núi hoang dã bao nhiêu tiền?” Tô Dục Bạch xua tay: “Tiền bạc thì thôi , còn cảm ơn Triệu giới thiệu việc cho nhà mà.” Triệu Chính An lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Không .” “Việc nào việc đó, chuyện công việc là bồi tội cho chú, còn sâm núi hoang dã là sâm núi hoang dã, thể lẫn lộn.” Nói , tự lấy từ trong túi một xấp tiền mệnh giá mười tệ màu đen đưa tới. “ cũng tìm hiểu sơ qua về giá sâm núi hoang dã , cây 50 năm tuổi 200 tệ, cây 30 năm tuổi thì 50 tệ. Đây là 300 tệ, còn nợ chú 100 tệ, sẽ giấy nợ cho chú.” Lúc đến đây, hề Tô Dục Bạch tìm bao nhiêu nhân sâm. Cứ nghĩ 300 tệ là đủ , ngờ vẫn mang thiếu. Tô Dục Bạch thấy Triệu Chính An ý đùa, vội vàng xua tay: “Anh Triệu, giấy nợ thì cần .” “Nếu cứ khách sáo với như , sẽ gọi là Phó chủ nhiệm Triệu đấy.” Triệu Chính An đưa mức giá khá hợp lý, sâm núi hoang dã chính là như , niên đại càng cao, giá trị càng lớn. Triệu Chính An bật : “Được, hôm khác sẽ bù cho chú .” Đợi Tần Tố Lan và Giang Thanh Uyển trở về. Tô Dục Bạch dậy chào từ biệt, Triệu Chính An cùng Tô Dục Bạch, còn việc cần chuyện với Ngô Quốc Hưng. Khi rời khỏi Nhà máy liên hợp thịt, Tần Tố Lan rốt cuộc nhịn hỏi: “Con trai, chính thức ?” Tô Dục Bạch : “ , sẽ là giai cấp công nhân vinh quang .” Tần Tố Lan vuốt ve chiếc thẻ công tác trong tay, ánh mắt chút mơ màng. “, nhưng , mỗi ngày chỉ cần đến trình diện, nếu việc gì thì thể về nhà .” “Mỗi tháng 23 tệ 5 hào, như thật sự ?” Tô Dục Bạch : “Mẹ, cần lo lắng mấy chuyện , công việc ở Nhà máy liên hợp thịt các mùa khác vẫn khá bận rộn.” “Giống như các đơn vị như nhà máy dệt bông , mùa đông thiếu vật liệu, về cơ bản việc gì, tương đương với mùa thấp điểm công việc.” “Chẳng lẽ sa thải công nhân , chắc chắn là .” “Con thì yên tâm .” Nghe Tô Dục Bạch giải thích như , Tần Tố Lan thở phào nhẹ nhõm. Nếu là như , cô vẫn thể chấp nhận . Ít nhất là cầm tiền lương mà thấy áy náy. “Con việc bận thì cứ , bệnh viện bên đó chúng tự .” Đây là chuyện khi khỏi nhà, vì tính chất công việc của Tần Tố Lan khác biệt, cần quen công việc như Tô Kiến Quốc. Vì , hôm nay đến bệnh viện một chuyến để thăm Tô Chiêu Đệ. Tô Dục Bạch gật đầu: “Vậy , trưa nay con chắc về , và vợ con nếu nấu cơm thì cứ đến nhà khách tìm cha, hôm nay đơn vị ăn thịt.” Tần Tố Lan: “Yên tâm , để con dâu con đói mà cũng để con bé chịu thiệt thòi .” Tô Dục Bạch gật đầu đồng tình: “Vậy con giao vợ con cho đó, về con sẽ kiểm tra đấy.” Mí mắt Tần Tố Lan giật giật, mắng: “Thằng ranh con, mày béo mày còn thở dốc hả?” Giang Thanh Uyển đỏ mặt, đẩy Tô Dục Bạch một cái: “Anh gì đó.” Tô Dục Bạch ha ha lớn, xua tay sải bước rời .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-song-lai-lam-giau-cung-khong-gian-dac-biet/chuong-195-vo-danh-tieu-tot.html.]

Mèo Dịch Truyện

Vừa rẽ một cái, Tô Dục Bạch đổi trang phục, lấy chiếc khăn quàng đỏ lâu đeo. Mã Giáp Hắc Tử lên sóng! Ban chỉ huy quân sự huyện. Tô Dục Bạch quanh một vòng, vị trí của ban chỉ huy quân sự khá hẻo lánh, xung quanh cũng thấy bóng nào. Kéo chiếc khăn quàng đỏ che nửa mặt lên, nhấc chân bước tới. “Chào đồng chí, đồng chí việc gì ?” Một lính gác ở cổng, thấy Tô Dục Bạch tới liền hỏi. Ban chỉ huy quân sự hiện tại giống như mấy chục năm , nó một sức chiến đấu nhất định. Bởi vì ngoài việc tuyển quân và tuyên truyền, còn phối hợp chịu trách nhiệm về an ninh trật tự của huyện. Tô Dục Bạch lấy từ trong túi một gói giấy dầu: “Đồng chí, phiền đồng chí đưa cái cho bộ trưởng của các .” Người lính gác nhận, hỏi: “Đồng chí, xin hãy đăng ký, và cần kiểm tra xem bên trong đựng gì.” Tô Dục Bạch gật đầu: “Được thôi.” Người lính gác lấy sổ đăng ký, nhưng khi , thấy bóng dáng Tô Dục Bạch . Chỉ còn một gói giấy dầu yên lặng đặt đất. Người lính gác sững sờ, sắc mặt đổi, lấy còi đeo cổ thổi lên. Chỉ đầy một phút, ban chỉ huy quân sự hơn chục mặc quân phục xông . thấy con đường vắng lặng bên ngoài, tất cả đều ngớ . Một đàn ông trung niên bước nhanh tới: “Có chuyện gì ? Sao thổi còi khẩn cấp?” Người lính gác giải thích chuyện , chỉ gói giấy dầu đất: “Thưa bộ trưởng, hành vi của đối phương chút kỳ lạ, nghi ngờ bên trong vật nguy hiểm.” Bộ trưởng trung niên gật đầu, nếu là như thì hành động của lính gác cũng gì lạ. Nhìn về phía một thanh niên: “Tiểu Ngũ, lấy cho một cái mũ sắt và một cái kéo.” “Mấy , mang mấy bao cát đây, đắp một công sự phòng thủ.” Tiểu Ngũ lập tức : “Thưa bộ trưởng, nguy hiểm lắm, là tìm chuyên nghiệp đến ?” Bộ trưởng trung niên lắc đầu : “Khi đ.á.n.h trận, là công binh giỏi nhất của trung đoàn chúng đó, về chuyên nghiệp thì cả huyện tìm ai chuyên nghiệp hơn .” Nghe lời bộ trưởng , Tiểu Ngũ chút ngạc nhiên, chuyện thật sự . Chờ đồ đạc mang đến, công sự phòng thủ dựng xong, bộ trưởng trung niên bảo lùi , nhấc chân bước tới. Trước tiên là cẩn thận lắng , đó lấy kéo , cắt lớp giấy dầu bên ngoài. Khi thấy thứ bên trong, bộ trưởng trung niên sững sờ. Vứt cái kéo sang một bên, cầm gói giấy dầu lên, nhanh chóng tháo . Mọi hành động của cho giật , nhưng nhanh phản ứng . Chắc t.h.u.ố.c nổ gì đó, nên đều vây . “Thưa bộ trưởng, đây là gì ?” Khi thấy hai xấp tiền lớn buộc bằng dây chun trong tay bộ trưởng, tất cả đều ngớ . Toàn bộ đều là tiền mệnh giá mười tệ màu đen, độ dày , e là hai ba vạn tệ? Bộ trưởng trung niên nén xuống sự kinh ngạc trong lòng, lắc đầu: “Có một tờ giấy nhỏ, để xem .” Nói , đặt tiền sang một bên, nhặt tờ giấy nhỏ đặt tiền lên. “Kính tặng những chiến sĩ vô tư cống hiến ở tiền tuyến, gửi đến những con ưu tú nhất của nhân dân – một vô danh tiểu !” Bộ trưởng trung niên siết chặt tờ giấy trong tay, đầu lính gác: “Người đó hướng nào ?” Người lính gác hồn , lắc đầu: “, thấy, chỉ một cái thôi, đó biến mất .”

 

 

Loading...