Đương nhiên là cô  những  đó hận cô thấu xương ước gì  thể diệt trừ cô cho sảng khoái, dù  trong  thời gian  cô kéo  ít thù hận!
Cũng khiến bọn họ nổi điên!
Ngô Thừa Nghiệp và Ngô Tư Vũ thật sự điên cuồng, trong  thời gian  cuộc sống như địa ngục đối với bọn họ, mà cuộc sống   của Mạnh Phất Yên thành thứ bọn họ căm ghét nhất.
Bị Mạnh Phất Yên đánh mấy trận, hai bên đối lập, điên cuồng trong lòng lập tức tỏa .
Thấy mùa đông  bọn họ sắp  chịu nổi,   thể   chút gì đó?
Mạnh Phất Yên là mục tiêu  nhất.
Ngay khi bọn họ tìm kiếm biện pháp, săn thú mùa đông bắt đầu.
Đây quả thực là cơ hội tuyệt vời!...
Đội ngũ  săn lục tục   núi sâu, các tiểu đội cũng dần tản , lúc  trời còn  tối đen,   tìm kiếm ít động vật nhỏ trong rừng, như là gà rừng thỏ...
Đông Bắc đúng là một nơi sản vật phì nhiêu,   sâu thêm chút nữa   nhiều động vật nhỏ, nhiều hơn núi rừng ở những nơi khác.
Mạnh Phất Yên thấy   ít, nhưng   đồ để bắt, nên  bộ chơi.
Càng ngày càng  sâu  trong rừng,   tản   cách càng ngày càng xa, các tiểu đội gần như đều   thấy  âm thanh của đối phương.
Nơi  dãy núi liên miên,    khả năng mấy ngày mấy đêm đều   hết,   nhiều nơi cho   tự do phát huy.
Hôm nay ba chị em Ngô gia và Lưu Thắng Lợi đều tới, từ lúc  trong tay Mạnh Phất Yên  hai ngàn tệ, trong lòng Lưu Thắng Lợi   kiềm chế ,  sớm  lừa Mạnh Phất Yên tới tay.
Chị em Ngô gia tới tìm   hợp tác, đương nhiên là   lập tức đồng ý.
Khi săn thú mùa đông tìm cơ hội  tay, là kết quả bọn họ thương lượng , Lưu Thắng Lợi là thanh niên trí thức cũ đương nhiên   thời gian săn thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-99.html.]
Vì thế mấy  ăn nhịp với , cơ hội  như  bọn họ quyết  bỏ qua.
Trải qua mấy năm cuộc sống trong nhung lụa, mới xuống nông thôn hai tháng  bức bọn họ điên mất.
Trong nhà nguyên khí đại thương,  một thời gian  dài mới  định  .
Mà trong nhà đến bây giờ, đều  từng gửi một hào cho bọn họ,  thậm chí còn  thư  bọn họ  tiêu tiết kiệm chút,  tết đều sẽ  gửi tiền, còn  bọn họ kiếm ít đặc sản Đông Bắc gửi về cho cha  quà.
Sắp  ăn tết, gần đây công việc của cha  thuận lợi lắm, chắc chắn  tặng quà.
Ba chị em sắp hỏng mất.
Lúc  tiền tiêu vặt mỗi tháng của mỗi  cũng  mấy chục tệ, mà hiện giờ ăn uống dùng đều chỉ  trăm tệ,  dùng mấy tháng, còn là ba ,   chuyện đó ?
Mọi chuyện, đều là do Mạnh Phất Yên ban tặng!
Ánh mắt Ngô Thừa Nghiệp oán độc  bóng dáng Mạnh Phất Yên, oán hận :
"Hôm nay nhất định  cho cô  một giáo huấn, khiến   cô  thấy chúng   ngoan ngoãn  lời. Chị, trong tay con nhóc c.h.ế.t tiệt  chắc chắn   ít tiền, tới lâu như  mỗi ngày đều cơm ngon rượu say, động một tí là tới huyện thành. Mỗi  tới huyện thành trở về thì mang theo túi lớn túi nhỏ, nếu cô    tiền   khả năng tiêu nhiều như thế."
Trong lòng Ngô Tư Vũ cũng hận  chết, cô  ghét nhất là Mạnh Phất Yên, rõ ràng đều là con của cha, nhưng mà cô  kiêu ngạo cao quý hơn ai khác.
Ở biệt thự to như ,  tiền tiêu mãi  hết, cho dù bọn họ nhiều  ở chung như , Mạnh Phất Yên cũng  đặc quyền ngủ một  ở phòng ngủ to như , mà cô  chỉ  thể chen chúc ngủ trong phòng nhỏ với em gái ở tầng 1.
DTV
Chỉ là con khốn  ai cần mà thôi, dựa  cái gì sống  hơn cô ?
"Trên  cô  chắc chắn   ít tiền, cha  tiền trong nhà đều  trộm, nhưng mà  khi  con nhóc  vẫn luôn thu dọn hành lý, cũng   dấu hiệu tiền của cô   trộm, cho nên tiền lúc  của cô  chắc là  mang tới hết. Khu thanh niên trí thức  an ,  lẽ là cô  luôn mang theo bên , đợi lát nữa bắt cô  thì lấy hết tiền."
Lưu Thắng Lợi ở bên cạnh nóng nảy: "Đã  là  một phần của , các cô  thể lấy hết."
Ngô Tư Vũ  nhạo một tiếng:
"Người đều cho ,  còn lo lắng cái gì? Cha  cho đến bây giờ, tiền lương mỗi tháng đều  chuyển cố định 30 tệ  tài khoản của cô  đấy, ở quê cô  còn  nhà cho thuê, chỉ cần    cô ,   mỗi tháng sẽ  tiền tiêu mãi  hết, thậm chí còn  khả năng trở về thành phố. Con nhóc   quan hệ với  trong thành phố, chuyện khác thì  , sắp xếp công việc cho  thì vẫn ."