"Còn   ? Chuyện khác  , chỉ riêng cướp công việc  như thế của Mạnh Phất Yên, nếu là ,  chắc chắn liều mạng với bọn họ. Con cái của    đắn sinh , quả nhiên đều   loại   gì."
"Câm miệng! Các  đều câm miệng cho ,     là  như ,  Mạnh Phất Yên mới đúng, bà  mới là  mà các  , các  câm miệng!"
Ngô Tư Vũ  chịu  nhất  khác dùng ánh mắt khác thường như   cô .
Từ nhỏ cô  vẫn luôn cho rằng là Mạnh Phất Yên đoạt   thứ vốn nên thuộc về cô , cho nên nhiều năm như  vẫn luôn hận.
Hiện giờ những    những lời như ,  thể nghi ngờ là vả mặt lớn nhất đối với cô .
Ngô Tư Vũ xông lên  đánh những  .
DTV
 mà  Đông Bắc  dễ bắt nạt như , mỗi  đều sang sảng đanh đá vóc dáng cao lớn, đối phó với cô gái phương nam yếu ớt như Ngô Tư Vũ quả thực quá dễ dàng.
Khu thanh niên trí thức  thật sự   mấy   trâu bò, vì thế bốn  nhanh chóng đánh .
Nói đúng  là, ba cô gái Đông Bắc cùng đánh  Ngô Tư Vũ.
"Ai ui! Quả nhiên là thẹn quá hóa giận,  thấy cô chính là   ăn đánh!"
"Dám bắt nạt chúng  ư? Hôm nay cho cô giáo huấn."
"Đánh cho !"
Viên Nghị ở bên cạnh   ngốc, khi lấy  tinh thần vội vàng tới can ngăn: "Đừng đánh, đừng đánh,  các cô  thể đánh  như ? Mau dừng tay!"
"Bớt lo chuyện của  , cút sang một bên."
Viên Nghị   sang một bên, vì thế cũng  đánh luôn.
Tiếng kêu thảm thiết tiếng  la của hai  vang vọng cả khu thanh niên trí thức.
Mạnh Phất Yên ở trong phòng  thấy tiếng đánh  ở bên ngoài, suýt nữa  to.
Khu thanh niên trí thức    là nơi bình thường mà!
Vì  gần đây cô vẫn luôn biểu hiện tương đối cường thế?
Ngốc !
Ở nơi dân phong mạnh mẽ như , nếu cô là tiểu bạch hoa yếu đuối, còn là tiểu bạch hoa yếu đuối  tiền,   sẽ    bắt nạt tới c.h.ế.t ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-97.html.]
Đám  thích   vẻ như Ngô Tư Vũ, ở nơi  sớm muộn gì cũng sẽ  dạy dỗ.
Nhìn xem,   tới  ư!
Âm thanh trong sân to như , tiếng kêu thảm thiết của Ngô Tư Vũ và Viên Nghị gần như vang vọng cả sân khu thanh niên trí thức, thanh niên trí thức ở nhà đều  ngoài xem náo nhiệt.
Không những   ai tiến lên giúp đỡ, còn  mấy  còn chê  Viên Nghị.
"     em,  đúng là  ,  mấy  đàn bà đánh,    mất mặt như thế!"
"Dậy chiến đấu , đánh trả !"
"Chậc chậc chậc! Nhìn dáng vẻ hèn nhát kìa,  mất mặt đàn ông chúng ."
Một đám  ở đó xoi mói, nhưng mà  ai tiến lên giúp đỡ.
Đương nhiên là Ngô Mỹ Hương và Ngô Thừa Nghiệp  thấy âm thanh trong sân, tuy Ngô Thừa Nghiệp  thương, nhưng mặt  nghiêm trọng nhất, dư    ngoại thương gì,   căn bản   mặt mũi  cửa,  dám đến bệnh viện?
Cho nên Ngô Thừa Nghiệp và Ngô Mỹ Hương đều ở nhà.
 lúc  hai   thấy âm thanh trong sân, đầu đều  nâng một cái, căn bản  dám  qua giúp đỡ.
Sợ  cũng  đánh một trận.
Cuối cùng, chuyện   giải quyết  gì!
Cũng chính vì thế, ba chị em Ngô gia   an tĩnh .
Khu thanh niên trí thức  an tĩnh, đám thanh niên trí thức cũ như Lưu Thắng Lợi vẫn sẽ bắt nạt mấy thanh niên trí thức mới tới, lục tục   đều nhàn, trong sân thường xuyên xảy  tranh cãi, thường xuyên đánh , nhưng đều là quy mô nhỏ,  tính là chuyện lớn.
Cuộc sống của Mạnh Phất Yên thanh tĩnh hơn nhiều, mỗi ngày lên núi  săn, câu cá ở bờ sông, ướp dưa chua, còn dùng thịt heo đổi  ít rau dưa ở vườn rau của Chu Hồng, phơi thành rau khô.
Thường  ít đồ ăn ngon đưa cho Cố Đình Chi chải quét cảm giác tồn tại.
Thường xuyên nhận  xoa đầu của đại lão, lúc  thời tiết càng ngày càng lạnh, trong phòng nhỏ của Mạnh Phất Yên  trữ  nhiều rau.
Cuộc sống của ba chị em Ngô gia khổ sở hơn nhiều, bọn họ vẫn luôn  nhận  vật tư mùa đông trong nhà gửi tới, chỉ  thể dựa  trăm tệ trong tay mà sống.
Thời tiết lạnh, sắp  tuyết rơi, chăn bông của bọn họ đều  đủ, chút tiền  chắc chắn   áo bông còn  lương thực, vì thế bốn gian phòng, bọn họ   tiền trả tiền công.
Chuyện  khiến đại đội trưởng tức điên, cãi  một lúc lâu đều   biện pháp,   tiền chính là   tiền.
Cuối cùng  cho bọn họ ở phòng thuê, tất cả đều dọn tới ký túc xá ở, sống kiếp sống thuê chung.