Biểu cảm của Ngô Thừa Nghiệp oán hận  Mạnh Phất Yên, Mạnh Phất Yên  mỉa một tiếng, cởi giày  chân , dùng đế giày tát bốp  mặt Ngô Thừa Nghiệp!
Tiếng tát vang dội!
"A..."
Bạt tai bản đế giày, cũng đủ sỉ nhục  , Ngô Thừa Nghiệp kêu thảm thiết một tiếng, điên cuồng giãy giụa.
"Móa nó, gái điếm thối buông ... A..."
Mạnh Phất Yên  dùng đế giày đánh tiếp, mặt Ngô Thừa Nghiệp  sưng lên.
"Còn dám mắng ?"
"Gái điếm thối, cứ mắng... A... A..."
Lại  đế giày tát  nữa, hơn nữa tay  ngừng, vẫn luôn tát  , trái  đối xứng.
"Nếu mạnh miệng như ,   tát đến khi   lời mới thôi."
Bốp bốp bốp!
Tiếng tát vang dội vô cùng rõ ràng trong rừng rậm yên tĩnh, khuất nhục trong lòng gần như bao phủ Ngô Thừa Nghiệp, nhưng mà cho dù   giãy giụa kiểu gì, cũng  thể trốn thoát giam cầm của Mạnh Phất Yên, chỉ  thể   đất mặc cô đánh.
Từng cú tát bằng đế giày tát qua, cuối cùng mặt Ngô Thừa Nghiệp   sưng to,    dám mắng nữa, phẫn nộ và khuất nhục khiến   đều  c.h.ế.t tâm, phẫn nộ đến mức nước mắt chảy , liều mạng giãy giụa.
 Mạnh Phất Yên dẫm lên cánh tay  , ấn  ,   dùng hết sức lực  , cũng   biện pháp đẩy Mạnh Phất Yên .
Đáng chết!
Một cô gái, vì  sẽ  sức lực mạnh như ?
Mạnh Phất Yên  dáng vẻ đau đớn của  ,  đắc ý.
Cầm khăn lông bịt miệng  , một tay nắm lấy vai   dùng sức kéo, kéo trật cánh tay  .
"Ừm ừm..."
Đôi mắt của Ngô Thừa Nghiệp trợn to, gân xanh nhô lên, đau đến mức gương mặt dữ tợn đều  đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-93.html.]
Mạnh Phất Yên  cảm thấy  thống khoái, gương mặt cô đầy ý  thưởng thức dáng vẻ đau đớn của Ngô Thừa Nghiệp,  cánh tay  kéo trật của  .
Vốn định  tay nặng hơn chút, ví dụ như lấy kim đ.â.m mười ngón tay của  , nhưng cô  rõ đức hạnh của Ngô Thừa Nghiệp.
Nếu đánh quá tàn nhẫn,   chừng      dám  tay.
Mục đích của cô  chỉ là  đánh   một trận đơn giản như .
Hôm nay   thời cơ , thật sự  thích hợp để cô  tay, kế tiếp thì khác.
Nhanh,  nhanh thôi  sẽ tiễn   gặp Diêm Vương!
Mạnh Phất Yên  Ngô Thừa Nghiệp  đất, chậm rãi nở nụ , tươi    ,  đến mức động lòng .
 mà ở trong mắt Ngô Thừa Nghiệp,  như độc dược  nhất, giống như hoa  túc,  còn trí mạng!
"Mày... Mày ... Làm gì?"
Cuối cùng   cũng cảm thấy  sợ hãi, gương mặt sưng đỏ nên    chuyện đều   rõ.
Giọng  của Mạnh Phất Yên  dịu dàng:
"Yên tâm, sẽ   gì , chỉ   cho các  ,   mấy chị em các   ghen tị với . Từ nhỏ  ghen tị     thứ,    biến thành phẫn hận, cảm thấy dựa  cái gì đều là cùng cha sinh,   trời sinh là đại tiểu thư, mà các  chỉ  thể chịu khổ ở nông thôn."
"Nguyên nhân  , thực  vô cùng đơn giản, bởi vì các   một   hạ tiện và một  cha vô dụng!"
"Mày... Ừm ừm..."
DTV
Ngô Thừa Nghiệp tức tới mức  mắng, nhưng  Mạnh Phất Yên bịt kín miệng đè bả vai  thương, đau đến mức gương mặt   lập tức vặn vẹo.
Mạnh Phất Yên  khẽ thưởng thức biểu cảm đau đớn vặn vẹo của  : "Rất đau đúng ? Đau là , ai bảo các  sinh   là con chuột hôi hám  cống ngầm,  thể để lộ  ánh sáng?"
"Còn     của các , là  phụ nữ    hổ nhất mà  từng thấy, một  ngu ngốc vô dụng, là mặt hàng ti tiện chỉ  thể dựa  cơ thể thượng vị, ích kỷ tàn nhẫn còn tham lam. Chưa kết hôn  lêu lổng bên  với Ngô Quốc Trụ, còn sinh  mấy đứa con hoang các , sinh xong còn  nghĩ biện pháp kết hôn, vì mưu cầu tài sản của Mạnh gia bảo Ngô Quốc Trụ cưới  ,  lưng thì giả   vô cùng đáng thương cho rằng   đoạt vị trí của bà ?"
"Ừm ừm ừm..."
Ngô Thừa Nghiệp tức đến mức điên cuồng giãy giụa, Mạnh Phất Yên buông tay ,  dùng đế giày tát một cái.
Bốp!
"Ồ, còn  phục ư? Anh còn  gì  phục? Người   của  chính là hạ tiện, giống y như cha . Ồ đúng , cả nhà các  đều tiện như ,  mà hai chị em  thể cùng thờ một chồng, còn đều sinh con, còn  thể chung sống hòa bình,   tiện thì là gì?"