Anh   theo  Mạnh Phất Yên lên  núi.
Không khí  núi  lạnh, nơi   nhanh sẽ tiến  mùa đông, Mạnh Phất Yên nhớ rõ tuyết rơi đầu mùa mùa đông năm nay  cách  còn xa.
Trên núi là một vùng khô vàng, ngoại trừ cây tùng bốn mùa thường thấy ,  còn  ít thực vật xanh.
Mạnh Phất Yên cõng sọt một đường   trong,  tới chỗ sâu trong rừng rậm, Ngô Thừa Nghiệp ở phía  vẫn luôn đuổi theo.
Mãi đến khi   trong rừng, xác định xung quanh   ai, lúc  Ngô Thừa Nghiệp mới   yên tâm.
"Mạnh Phất Yên!"
Anh  gọi một tiếng, tràn ngập đắc ý tới gần Mạnh Phất Yên.
Mạnh Phất Yên  đầu , nhướng mày  : "Có việc gì?"
Ngô Thừa Nghiệp  mỉa :
"Cuộc sống dạo gần đây của mày đúng là dễ chịu! Khiến tất cả bọn tao xuống nông thôn,   đặc biệt đắc ý  ?"
Mạnh Phất Yên cũng  : " ! Chuyện   đều  ư? Xem  cũng  ngu như !"
Ngô Thừa Nghiệp nghiến răng nghiến lợi, trở thành  thành phố vẫn luôn là mộng tưởng của  .
Vụ thiên tai mười năm ,  nhiều  ở nông thôn ăn  đủ no, đói c.h.ế.t chỗ nào cũng , nhưng  thành phố   lương thực rau dưa ăn.
Lúc     với chính , nhất định  trở thành  thành phố.
Sau  khi  cha ruột  là Ngô Quốc Trụ,   vô cùng vui vẻ cuối cùng mộng tưởng của  sắp thành hiện thực.
Hơn nữa  cha đang ở nhà to như thế,   càng thêm hưng phấn, trong lòng tràn ngập vui mừng  dọn  căn nhà to  ở cùng cha.
 mà vì sự tồn tại của Mạnh Phất Yên và  cô,  thứ đều chỉ là bọt nước.
Lại  đó  Mạnh Phất Yên chết, cuối cùng   cũng  ở nhà cha, vất vả lắm mới   thành phố mấy năm, kết quả lúc    Mạnh Phất Yên  cho  ở nông thôn.
Hiện giờ   đều  ý  g.i.ế.c Mạnh Phất Yên.
Giết...
Nhìn gương mặt nhỏ xinh  của Mạnh Phất Yên, mấy bọn họ xuống nông thôn một chuyến đều chịu  nhiều khổ cực, tiều tụy với mắt thường  thể thấy , mà Mạnh Phất Yên  chịu chút ảnh hưởng nào,  thể nghĩ tới cô ăn ngon bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-92.html.]
Đây đều là tiền của cha  , dựa  cái gì    thể tiêu?
Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng phẫn nộ?
Đây là thù hận từ nhỏ tới lớn, căn bản  cần lý do.
Gương mặt Ngô Thừa Nghiệp âm trầm, trong mắt  xuất hiện sát khí:
"Lấy hết tiền và phiếu   mày , tao  lúc  cha cho mày hai ngàn tệ,  tiền  đều là tiền của cha. Tao mới là con trai của cha, tiền trong nhà đều là của tao, một con nhóc như mày  xứng tiêu  tiền , đưa cho tao."
Mạnh Phất Yên khoanh tay  ngực, dù bận vẫn ung dung   : "  cho ,   thể  gì ?"
Ngô Thừa Nghiệp tức tới mức mức   nhiều lời,     chỉ  đánh cô một trận, đánh thật mạnh, đánh đến khi cô xin tha,  nhất là đánh c.h.ế.t cô.
"Mày  c.h.ế.t !"
Ngô Thừa Nghiệp cầm cục đá trong tay, lao về phía Mạnh Phất Yên.
Cục đá  to cỡ đầu đứa bé, đập trúng đầu   chừng  thể mất mạng.
 mà chỉ   , Mạnh Phất Yên  để  mắt.
DTV
Tay cầm cục đá vung tới, Mạnh Phất Yên giơ tay chặn lấy, ngay  đó nhấc chân đá bay  .
Là thật sự đá bay.
Lần  Mạnh Phất Yên  thu lực, Ngô Thừa Nghiệp  chân đá bay  đó lăn  đất mấy vòng,  thương ở bụng, chỉ một cú đá như   đau đến mức  bò dậy nổi.
Người bình thường ăn chơi trác táng ở  mặt   võ đặc biệt là cao thủ, căn bản  đỡ  một kích.
Mạnh Phất Yên  đến  mặt  , một chân dẫm lên ngón tay  , còn dùng lực nghiền.
"A..."
Tay đứt ruột xót, đau đớn kịch liệt khiến Ngô Thừa Nghiệp kêu thảm thiết, cú đá  bụng   khiến   kêu đều  kêu  .
Lúc  thì  thể kêu , nhưng mà như  vẫn đau đớn xuyên tim.
"Buông tao , con khốn , mày và   hạ tiện của mày, mày... A... Ừm ừm ừm..."
Mạnh Phất Yên tăng lực dẫm ở chân, tiếng kêu thảm thiết của Ngô Thừa Nghiệp mới truyền ,   Mạnh Phất Yên chặn miệng.
"Đều là lúc  miệng vẫn còn  sạch sẽ như , xem  vẫn là đánh nhẹ, còn  mặt mũi mắng  ? Anh đúng là  hổ con do Ngô Quốc Trụ và Trương Quế Lan sinh , đều    hổ như ."