Trên mặt Ngô Thừa Nghiệp đều là hung ác: "Sao  chuyện đó ? Bảo em  cầu xin cô  ư? Cô  là cái thá gì?"
Trong lòng Ngô Thừa Nghiệp vô cùng chướng mắt Mạnh Phất Yên:
"Một tiểu thư yếu đuối  nơi nương tựa như cô , ăn mặc đều là cha cho, còn bày  dáng vẻ nhà tư bản, dựa  cái gì bảo em  cầu xin cô ?"
"Lúc  chính là quá chiều cô , mới chiều cô  đến vô pháp vô thiên, con gái nhà ai  thể kiêu ngạo như cô ? Không nơi nương tựa cô  dựa  cái gì? Trước đây ở thành phố Thường Ninh, còn  đám  ở nhà xưởng miễn cưỡng  mấy câu  cô , hiện giờ tới đại đội Bản Kiều , trời cao hoàng đế xa, cô   một  chúng  bốn , nên là cô  cầu xin chúng  mới đúng. Lấy chút đồ của cô  đều là để mắt tới cô , nếu cô     ,  đừng trách chúng ."
Khóe miệng Ngô Tư Vũ  nhếch lên,  hài lòng với thái độ của Ngô Thừa Nghiệp.
"Nói  đúng, chị cũng  ý . Lúc  là chúng  chiều cô , rõ ràng cô  mới là   nơi nương tựa, dựa  cái gì chúng   sợ cô ? Cái nhà  hiện giờ là của chúng ,  Mạnh gia cô   sớm c.h.ế.t sạch, cô  nên cung kính với chúng , cúi đầu khom lưng  mặt chúng  mới đúng."
Đây là mộng tưởng từ  tới nay của cô , vốn tưởng rằng khi  Mạnh Phất Yên c.h.ế.t  thể thực hiện , nhưng  nghĩ tới luôn đợi ba năm còn  đợi .
Công việc văn phòng  như thế đều  Mạnh Phất Yên  mất, khiến cô   xuống nông thôn quỷ quái , trong lòng cô  hận c.h.ế.t Mạnh Phất Yên.
Lúc  bảo cô   cầu xin cô ư?
Sao  chuyện đó ?
Cô   chịu đủ!
Ngô Thừa Nghiệp  chị gái ủng hộ, lập tức tràn ngập tự tin: "Được, em sẽ nghĩ cách thu thập cô  một trận."
Ngô Mỹ Hương cắn môi, gương mặt đau khổ: "...  mà... Chúng  căn bản  đánh   cô    bây giờ?"
Ngô Thừa Nghiệp: "..."
Ngô Tư Vũ: "..."
"Em  thể đừng nâng cao chí khí của  khác diệt uy phong của   ?" Ngô Tư Vũ rống lên một câu, gương mặt đều tức đỏ: "Chuyện gì cũng  giúp  còn kéo chân , đều là lúc  còn  mát, em tới nơi  là khiến bọn chị ngột ngạt ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-88.html.]
Ngô Mỹ Hương ấm ức đến mức nước mắt đều chảy , nhưng mà  chị gái gương mặt âm trầm  chút đáng sợ,    trai cũng vẻ mặt hung ác, cô     dám  tiếp.
Viên Nghị  thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ,   vẫn luôn im lặng lúc  đều  nhịn  hỏi:
"Nhà các em, thật sự  trộm sạch  , một chút vật tư cũng   biện pháp chi viện các em ?"...
Nói thật, Viên Nghị  tin Ngô gia sẽ thảm thiết đến mức độ .
DTV
Bọn họ xuống nông thôn lâu như , bên Ngô gia  gửi vật tư tới một , ngay cả tiền cũng  ,  cái  của    chút  dám tin.
Cho dù Ngô gia cũng  trộm, nhưng tình huống chắc chắn  nghiêm trọng như Viên gia.
Bác hai   qua đời, chuyện liên quan càng thêm nghiêm trọng, tâm phúc và  thích dần  bắt  điều tra giám sát,  rảnh lo    bình thường.
 Ngô gia thì khác, Ngô gia chỉ  mất tiền bạc mà thôi, Ngô Quốc Trụ còn đang ở vị trí phó xưởng trưởng, bác cả Ngô gia nhân vật mấu chốt của Ngô gia cũng giữ  vị trí,  như    thể   tiền?
Cho dù thế nào tình hình cũng   hơn Viên gia nhiều, cho dù là ứng tiền lương, cũng  đến mức  sống nổi.
Vậy vì   chịu gửi tiền gửi vật tư?
Chẳng lẽ Ngô gia từ bỏ bọn họ?
Cuối cùng   cũng , nhà bọn họ mới sinh ba bé trai...
Ngô Tư Vũ  thấy thế, ngẩng đầu liếc Viên Nghị một cái.
Ngô Thừa Nghiệp ở bên cạnh trả lời:
"Trong nhà  gửi thư,  còn dư thừa thứ gì,  chỉ trong nhà  thích, ngay cả nhà ông bà ngoại bọn em đều  trộm sạch,  còn dư  gì,   tên trộm    kiểu gì."
"Hiện giờ  chỉ   tiền, cha  còn  đuổi  khỏi nhà, nhà máy phê nhà mới  một năm  mới . Hiện giờ cha  chỉ  thể thuê nhà, còn  ba đứa bé cần nuôi, công việc của  cả cũng mất..."
Càng , Ngô Thừa Nghiệp càng tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: "Đều tại con khốn  , em tuyệt đối sẽ  tha cho cô ."