Mái tóc đen dài đen nhánh tỏa sáng, bình thường đều tết bánh quai chèo, lúc  rối tung xõa , cả  càng thêm quyến rũ.
Cố Đình Chi   chút  rời mắt , trong mắt  che giấu  kinh diễm.
Từ Cạnh  ánh mắt của lão đại nhà , vô cùng chắc chắn lão đại nhà    rơi  bể tình.
Ánh mắt Cố Đình Chi  về phía Mạnh Phất Yên, giọng  đều dịu dàng hơn nhiều:
"Không  là em thích ăn thịt ? Anh hầm canh xương cho em, hôm nay lên núi mệt  c.h.ế.t  đúng ? Vừa vặn bồi bổ!"
Mạnh Phất Yên  một lát, đúng là  xương sườn, cô đều ngửi  mùi thơm.
Thập niên 70, mỗi ngày đều  thể ăn thịt, chính là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Có hầm xương sườn, còn  thịt thỏ kho tàu.
Hôm nay Từ Cạnh và Phó Triều Sinh lên núi, cũng bắt  con mồi, trở về lập tức hầm con thỏ.
Mùi thịt  bá đạo, khiến  bộ khu thanh niên trí thức đều ngửi thấy, đương nhiên là ba chị em Ngô gia cũng ngửi thấy .
Mùi thịt mê  , khiến Ngô Thừa Nghiệp thèm  chết.
Cuộc sống ở Mạnh gia lúc  thật sự quá , từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo khó, bỗng nhiên từ thiên đường ngã xuống địa ngục, cuộc sống như  thật sự quá gian nan.
"Thật quá đáng,  mà bọn họ mỗi ngày ăn thịt, Mạnh Phất Yên c.h.ế.t tiệt, đều tại cô , còn    cô  xuống nông thôn  chút cống hiến ? Vậy mà cô  khiến mấy chúng  đều xuống nông thôn, chúng  căn bản    việc nhà nông, cô  chính là cố ý trả thù chúng . Con khốn   lòng trả thù mạnh như , tuyệt đối  thể cứ tha cho cô  như , cô  sẽ càng ngày càng kiêu ngạo."
Ngô Mỹ Hương cũng  mùi thịt dụ hoặc,  chút  chịu nổi.
DTV
Lúc  khi bọn họ ở nhà,  vặn là  thời gian  cô  mang thai sinh con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-87.html.]
Khi mang thai vẫn luôn bồi bổ cơ thể,  đó là ở cữ, sinh ba bé trai, cha vô cùng vui vẻ nên đồ ăn ngon  từng gián đoạn.
Dù  cô  mới là con gái ruột của , đương nhiên   theo thơm lây nhiều nhất.
Cho nên mấy tháng đó cô  gần như liên tục  ăn ngon, hiện giờ đột nhiên trở nên nghèo nàn, cuộc sống  cô     chịu nổi.
"Anh trai   đúng,  thể cứ tiếp tục như , sắp tiến  mùa đông, trong tay chúng  căn bản   nhiều vật tư mùa đông,   sống thế nào? Bên  vẫn luôn   biện pháp gửi đồ tới, tiền trong tay chúng  cũng sắp tiêu hết,      bây giờ?"
Trong nhà gửi thư tới,  lẽ là   khả năng gửi đồ cho bọn họ, mùa đông   chịu đựng,  tự  nghĩ cách.
Nơi  trời xa đất lạ, biện pháp duy nhất của bọn họ chính là ở   Mạnh Phất Yên.
Ngô Mỹ Hương cắn môi:
"Hay là... Chúng  nghĩ cách hòa giải với Mạnh Phất Yên? Dù  cũng là  một nhà, cho dù là lừa cô  đưa vật tư cho chúng   cũng ! Ít nhất chịu đựng qua mùa đông   ."
"Trong tay cô   tiền  phiếu, còn  nhiều áo bông chăn bông như , chỉ cần cô  nguyện ý lấy tiền , cho dù  mua mới,  lẽ cũng đủ cho mấy chúng  chia, lúc  cô     nhiều chăn bông..."
"Em   cầu xin cô  ư?" Giọng  âm u của Ngô Tư Vũ bất ngờ vang lên.
Ngô Mỹ Hương hoảng sợ, rụt cổ, giải thích:
"Là thương lượng, thương lượng mà thôi. Chị cả,  mắt chúng  cần nghĩ biện pháp trải qua mùa đông   ? Lúc  khi ở nhà   là chúng   từng  mấy lời  với Mạnh Phất Yên, hiện giờ chúng  cần vật tư của cô ,  chút lời  dỗ cô     ?"
"Đều là  một nhà, cô   đến mức  chúng  c.h.ế.t đói c.h.ế.t lạnh , thật sự  như , đại đội trưởng cũng sẽ  để mặc cô  mặc kệ chúng . Đến lúc đó chúng  xảy  chuyện, đại đội trưởng và các thôn dân chắc chắn sẽ trách cô  quá nhẫn tâm, như  thanh danh của cô  sẽ  dễ . Chúng   theo cô   mấy lời ,   chừng sẽ  ngày lành, như    ?"
Ngô Tư Vũ  mỉa một tiếng: "Vết thương   em  đau nữa ? Quên cô  đánh em thế nào  ?"
"Em..." Ngô Mỹ Hương mím môi,  .
Ngô Tư Vũ  về phía Ngô Thừa Nghiệp: "Thừa Nghiệp, em cũng cảm thấy chúng  nên nịnh nọt Mạnh Phất Yên? Đi cầu xin cô  ư?"