Tuy Từ Cạnh  chút dáng vẻ lưu manh, khí thế    thể so  với loại to con như Phó Triều Sinh còn   nội liễm nghiêm túc như Cố Đình Chi, nhưng so với  thường vẫn  mạnh.
Tuy còn trẻ, nhưng luôn  cảm giác  giống với  thường,  chút nguy hiểm.
Ngô Thừa Nghiệp chỉ là một tên côn đồ  học vấn  nghề nghiệp, so với loại  như , đương nhiên khí thế lùn một mảng, rõ ràng là  đánh  .
Ngô Thừa Nghiệp  cam lòng hừ lạnh một tiếng với Mạnh Phất Yên: "Có giỏi bảo bọn họ bảo vệ mày cả đời !"
Buông lời hung ác Mạnh Phất Yên cũng : "Có giỏi đừng nhát gan! Lại đây đánh  ! Tới đây!"
Từ Cạnh và Phó Triều Sinh ở đối diện: "..."
Cuối cùng chị em Ngô gia  dám  gì, Viên Nghị  Mạnh Phất Yên, thở dài một , vẻ mặt thất vọng:
"Yên Yên,  em  biến thành như ?  là quá khiến  thất vọng!"
Mạnh Phất Yên: "..."
Cạn lời trợn trắng mắt, loại ngu ngốc còn tàn nhẫn như , cô đều lười để ý tới.
Tìm cơ hội b.ắ.n c.h.ế.t xong việc!
Từ Cạnh  nồi của Mạnh Phất Yên,  chút  rời mắt .
Mạnh Phất Yên hỏi: "Muốn ăn ?"
Từ Cạnh gãi đầu,  chút ngượng ngùng.
Mạnh Phất Yên : "Đi cầm bát  múc một ít cho , đừng ngại,    cần  giúp đỡ, cũng sẽ  khách sáo!"
Từ Cạnh nhướng mày : "Hào phóng!"
Nói xong thì trở về cầm lấy bát, Mạnh Phất Yên múc một bát cho  , dư  ăn cùng với em trai.
Cuộc sống ở khu thanh niên trí thức về vô cùng nhẹ nhàng, ít nhất là nhẹ nhàng đối với Mạnh Phất Yên.
DTV
Mỗi ngày ngoại trừ đón đưa em trai  học ,   đến bờ sông câu cá thì chính là lên núi hái thổ sản, rảnh rỗi thì đến trong huyện đưa đồ ăn cho Cố Đình Chi, thường chải quét cảm giác tồn tại.
Ngày , nhà ở của Mạnh Phất Yên sửa xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-76.html.]
Hai gian phòng, gần với phòng em trai,   dài hơn, phía    cửa, bên  là phòng bếp, bên trái là phòng để đồ, bình thường dùng để đồ linh tinh.
Phòng em trai sửa nhỏ hơn, ngắn hơn, cũng hẹp hơn, để  chỗ ăn cơm ở phòng bếp, còn để  một đường    thể thông tới sân , hai gian phòng cách đường  thành cửa đôi.
Hiện giờ giường đất xây xong, bệ bếp cũng chuẩn  , chỉ thiếu kính và xi măng.
Hôm nay Mạnh Phất Yên  đến bờ sông câu cá, chuẩn  bắt ít hải sản về  đồ nhắm rượu cho Cố Đình Chi, thuận tiện hỏi chuyện kính và xi măng thế nào.
Kết quả khi cô mới xách theo thùng gỗ về đến nhà, thì thấy trong sân khu thanh niên trí thức   nhiều  vây quanh, ngay cả đại đội trưởng cũng ở đây.
Trong sân đỗ một chiếc xe Jeep, bên cạnh xe  một , mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, tay áo xắn lên lộ  cánh tay vạm vỡ,  cổ tay còn đeo đồng hồ.
Làn da màu lúa mạch, ở  ánh mặt trời cả  đều tỏa  cảm giác mạnh mẽ.
 là Cố Đình Chi!
"Anh Cố,    tới đây?"
Cố Đình Chi  đầu,  thấy Mạnh Phất Yên, đôi mắt vốn lạnh nhạt lập tức dịu dàng hơn:
"Đi câu cá ?"
"Vâng! Hôm nay thu hoạch  tệ." Mạnh Phất Yên đưa thùng cho   thoáng qua, trong thùng  mấy con cá, một ít tôm sông, còn  mấy con lươn, đều xử lý sạch sẽ.
Trong rổ khác còn  ít ốc đinh.
Cố Đình Chi  : "Anh mang một con cá to tới đây cho em, cá trắm đen, hơn mười cân, đủ cho em ăn mấy bữa."
Đôi mắt của Mạnh Phất Yên sáng lên: "Thật ạ? Giữa trưa  ở  đây ăn cơm nhé? Vừa vặn em  cá."
Đại đội trưởng  với Cố Đình Chi:
"Phó huyện trưởng Cố, bận rộn cả sáng thật sự vất vả, bên đại đội  chuẩn  đồ ăn, buổi chiều mấy bọn chú dẫn cháu  thăm dò mấy nơi khác, cháu  vấn đề gì  thể hỏi bọn chú."
"  đúng ! Vị trí địa lý của đại đội Bản Kiều bọn chú  , bên ..."
"Mấy chú  cần khách sáo với cháu, cháu lớn lên ở nơi , đương nhiên hiểu  nơi , chạy cả sáng, giữa trưa đều trở về nghỉ ngơi  ạ. Vừa vặn cháu đến thăm bạn cháu, buổi chiều  tiếp tục công việc là ."
Lúc  đại đội trưởng  chút khẩn trương, lúc  ông  gặp  Cố Đình Chi ở ga tàu hỏa, còn tưởng rằng  xuống nông thôn là   kế xa lánh là viên chức nhỏ,  nào  thể nghĩ tới là phó huyện trưởng!
Khi ông    tin tức , suýt nữa nổ trong đầu ông  nở hoa!