Từ Cạnh nâng mắt  Cố Đình Chi, đặc biệt  mắt co rụt một bên  chen miệng .
Xong !
Lão đại  rơi  bể tình!
Mạnh Phất Yên cảm thấy hình như Cố Đình Chi đối xử với cô quá cẩn thận săn sóc,  chút ngoài dự đoán!
 mà cô sẽ  từ chối.
Anh  thản nhiên như , chút đồ đó  lẽ   là món đồ lớn lao gì đối với , đương nhiên là cô sẽ nhận.
Cô nhớ rõ đời  cô cũng từng hỏi , vì   đối xử  với cô như thế, lúc     gì?
Anh  chăm sóc cô  nhiều năm, cảm giác giống như là con tự  nuôi lớn, thao tim thao phổi, chăm sóc cô  thành bản năng, chính là  nhịn  đau lòng cô, luyến tiếc để cô chịu chút khổ cực.
Cô   phụ  nuôi con chính là như , cũng    nào ưu tú nhất hiểu chuyện nhất  sẽ đau lòng  đó nhất, mà là  nào  quan tâm nhiều nhất, thao tim thao phổi nhiều nhất thì sẽ để ý nhất.
Ừm, cô sẽ ngoan ngoãn  lời đại lão, thường báo cáo với  chút thành tích của , khiến  cảm nhận  vui sướng dưỡng thành.
Vì thế cô ngẩng gương mặt tươi  vô cùng ngoan ngoãn, vẻ mặt cảm kích và sùng bái:
"Thật  ? Dễ dàng kiếm  như  ạ? Còn  thể lắp điện thoại cho đại đội nữa,  Cố  đúng là lợi hại! Cảm ơn  Cố!"
Cố Đình Chi: "..."
Nhìn gương mặt tươi  của cô,  lập tức  cô nhóc  chắc chắn  mưu tính gì đó.
 mà  thích!
Có chút chờ mong, kế tiếp cô gái nhỏ  sẽ  chuyện gì.
Thời gian  giờ ngọ trôi qua  nhanh, Cố Đình Chi còn   , Mạnh Phất Yên và Từ Cạnh cũng chuẩn  trở về.
Mấy thứ ở trong phòng bếp, Cố Đình Chi chia cho bọn họ.
Bởi vì Phó Triều Sinh  thích thịt kho tàu, cho nên  đưa hết thịt ba chỉ cho Từ Cạnh,  cắt một nửa lá mỡ heo cho  , thịt bò thịt dê thái một nửa, dư  cho hết Mạnh Phất Yên.
Từ Cạnh mơ hồ,  cần rõ ràng như  ?
Anh   ánh mắt của Cố Đình Chi, vô cùng rõ ràng cho rằng nếu     em như   còn  tác dụng, chỉ sợ chút đồ   đều luyến tiếc đưa, cho hết Mạnh Phất Yên.
Mạnh Phất Yên  chút ngượng ngùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-73.html.]
"Quá nhiều, em và em trai  ăn nhiều như . Hơn nữa  Cố  giữ  một ít ? Chúng em đều mang  hết  ăn gì?"
Khóe miệng Cố Đình Chi  nhếch lên, trong đôi mắt  ý : "Anh   nấu, hơn nữa   em đưa đồ ăn cho  ?"
Mạnh Phất Yên ngây ngốc, đây là...
Bảo cô   tiếp tục đưa cơm cho  ?
Chuyện thuận cột trèo lên   Mạnh Phất Yên quá lành nghề, lập tức :
"Cũng ,  Cố  việc bận rộn như thế, còn  nấu cơm quá vất vả, mấy thứ  cứ giao cho em,   em  rảnh sẽ nấu xong đưa tới cho ."
Rõ ràng là Cố Đình Chi  hưởng thụ:
"Có đủ tiền dùng ? Phiếu  đủ ? Không đủ cứ  với ,  đây  ở bộ đội tích cóp phiếu,   nhiều."
Từ Cạnh ở bên cạnh: "..."
DTV
Không  nổi nữa,     nổi nữa,   cầm lấy túi đồ nhanh chóng rời .
Lúc  Mạnh Phất Yên   hổ,  thể một  lấy quá nhiều,  tách  lấy!
"Chuyện  thì tạm thời  cần, lúc  em tích cóp vẫn còn, đợi em dùng hết  tìm  Cố giúp đỡ."
"Ừm!" Cố Đình Chi gật đầu,   gì nữa, giúp cô cho đồ  trong sọt.
Cố Đình Chi xách theo sọt  cửa, chỉ một chiếc xe đạp nửa cũ  với Từ Cạnh: "Chiếc xe đạp  thuộc về , mang đồ về giúp Yên Yên, chăm sóc cô  thật !"
Đôi mắt Từ Cạnh lập tức trợn to, tinh thần trở nên  hơn.
"Thật ? Được   ! Lão đại  cứ yên tâm , em nhất định sẽ chăm sóc cô  thật ,  thiếu một sợi lông nào."
Tất cả vật tư đều buộc  ghế  xe đạp Từ Cạnh,  chiếc xe ,    thể cùng Mạnh Phất Yên đạp xe trở về.
Lúc gần , Cố Đình Chi còn cho Mạnh Phất Yên hai quả táo.
Quả táo mọng nước đỏ rực!
Rất ít thấy ở niên đại .
Đi ngang qua bưu cục, Mạnh Phất Yên gọi điện báo cho chú Lục, báo bình .
Khi trở về, tâm trạng của Mạnh Phất Yên  !
Hai  đạp xe về thôn, một  là hai chiếc xe đạp, khiến Mạnh Phất Yên và Từ Cạnh lập tức thành ngôi  sáng nhất thôn!