Nấu một con cá, hầm canh đầu cá, thịt kho tàu, canh mì thịt bò thêm sườn dê kho tàu,  nấu rau riêng, đều đủ thịt ai còn để ý đến rau?
Canh thịt bò  thêm cải thảo, như  là đủ.
Cơm trắng trắng tinh, đây là gạo  nhất, cho dù là khi Từ Cạnh ở thủ đô cũng  thường xuyên  ăn, càng đừng   thể ăn no như hôm nay.
Không  lời vô nghĩa, lập tức cầm đũa bắt đầu ăn,  ngừng gật đầu : "Ừm ừm, ăn ngon ăn ngon, tay nghề của em gái đúng là siêu!"
Cố Đình Chi ở bên cạnh lấy thịt kho tàu và thịt thỏ cay lúc  Mạnh Phất Yên đưa cho  , một  ăn sạch.
Bữa cơm  Từ Cạnh ăn đến miệng bóng nhẫy, bụng căng tròn, đều sắp   đường nổi.
Sau khi ăn xong,     ghế trong sân xoa bụng, vẻ mặt cảm khái: "Ai da, đây mới là cuộc sống chứ!"
Cố Đình Chi cắt ít trái cây đặt  đĩa, đưa cho Mạnh Phất Yên: "Hai ngày nay ở trong thôn thế nào? Đã thích ứng ?"
Mạnh Phất Yên nhận lấy trái cây, cầm một miếng cho  trong miệng:
"Cũng tạm, khu thanh niên trí thức  nhiều phòng,  thể tự  sửa phòng, em bảo   sửa hai gian,  lẽ mấy ngày nữa là  thể dọn . Ngày mùa cũng sắp kết thúc, tạm thời   chuyện gì cần ."
"Sắp  trải qua mùa đông, chuẩn   mèo ngủ đông là ."
Cố Đình Chi gật đầu:
"Tự  sửa phòng ở đúng là thoải mái hơn chút, chú ý tích trữ đủ củi cho mùa đông, mùa đông   ấm giường đất, mùa đông ở Đông Bắc  lạnh,  khả năng sẽ âm ba mươi độ,   giường đất mùa đông khó sống nổi."
"Không đủ củi thì đến chỗ Từ Cạnh lấy, thật sự   thì tới trong huyện mua than đá về cũng ."
Từ Cạnh   một cái, âm thầm lắc đầu, đúng là xa xỉ, dùng than đá  ấm giường đất.
"Lương thực và chăn qua mùa đông  chuẩn  đủ ?"
Mạnh Phất Yên trả lời:
DTV
"Áo bông chăn bông em  thiếu,  đây khi em ở nhà  , em đều gửi tới đây hết,  lẽ là sắp tới. Còn lương thực em còn đang chuẩn , lúc  mua một ít thành phố Thường Ninh gửi tới đây, tự  mang một ít, cộng thêm  núi sản vật phong phú, mỗi ngày em lên núi tìm xem,  lẽ qua mùa đông sẽ  thành vấn đề."
Cố Đình Chi im lặng một lát, lúc  mới :
"Lương thực  sẽ chuẩn  một ít cho em, em và em trai còn nhỏ tuổi, đều đang tuổi phát triển, ăn no mới  thể cao thêm . Còn nữa, núi rừng Đông Bắc  nguy hiểm, trong rừng sâu  dã thú cỡ lớn lui tới, em đừng  đến chỗ sâu,  ăn cái gì cứ tới tìm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-70.html.]
Mạnh Phất Yên: "..."
Sao  cảm giác, đại lão đối xử với cô còn  hơn  nhỉ?
Bởi vì  ba Lục gia ư?
Đời   ba Lục gia cũng  với  nhờ  chăm sóc cô mà, nhưng đời  lúc đầu   cẩn thận tỉ mỉ như thế.
Mạnh Phất Yên quyết định thử  một chút xem.
Thấy cô   lời nào, Cố Đình Chi hỏi: "Làm  ?"
Mạnh Phất Yên : "Anh Cố, em  nhờ  giúp em một việc."
"Có chuyện gì cứ việc ,  cần  khách sáo với  như ."
Mạnh Phất Yên :
"Anh  thể kiếm ít xi măng và kính giúp em ? Phòng mới của em sắp sửa xong, em  trải một tầng xi măng trong phòng ngủ, như  sạch sẽ hơn chút, cũng tiện quét dọn. Còn kính thì  cửa sổ, khu thanh niên trí thức   điện, bình thường chỉ  thể dùng đèn dầu,  cửa sổ, ban ngày ánh sáng trong phòng  thể  hơn chút."
Từ Cạnh ở bên cạnh sợ ngây : "Xa xỉ như  ư?"
Nhà ở ở nông thôn,  thanh niên trí thức, còn cần xi măng?
Còn cần kính?
Mạnh Phất Yên còn   gì, Cố Đình Chi  liếc mắt  qua  tiên:
"Người  từ nhỏ  sống sung sướng, tới nông thôn  hạ thấp  nhiều,   thể là xa xỉ? Xi măng và kính    thứ hiếm  gì,  ở thủ đô  từng dùng ?"
Từ Cạnh mím môi, bất đắc dĩ.
Lão đại quá che chở ,   chỉ cảm khái một câu mà thôi.
"Em chỉ tò mò thôi, nơi    là nông thôn ư!  mà lão đại nếu   con đường,  thì đúng là  tính là gì."
Anh   Mạnh Phất Yên, thật sự tò mò:
"Em gái,  em trắng nõn yếu ớt, điều kiện trong nhà   đúng ? Tay nghề nấu nướng  như , chắc chắn là  đây thường xuyên luyện tập, là gia đình gì mới  thể thường xuyên ăn thịt?"