Lưu Thắng Lợi nâng cao cằm:
" ! Có vấn đề gì ? Đây là quy củ, thanh niên trí thức mới tới đều  giặt quần áo cho thanh niên trí thức nam, ai bảo các  gầy như que  thể  việc?"
"Anh... Anh đừng mơ!" Ngô Mỹ Hương tức điên.
Lưu Thắng Lợi cũng  sợ: "Giặt   tùy cô, dù   giặt quần áo cho chúng , đừng mơ dùng đồ của chúng ."
"Ai hiếm lạ đồ rách nát của các !"
Ngô Thừa Nghiệp tức giận xoay  rời .
Ngô Tư Vũ quan sát thanh niên trí thức ở nơi  một lát,   ầm ĩ, kéo Ngô Mỹ Hương  trở về.
"Chúng   thôi."
Giặt quần áo cho  khác, cô  còn lâu mới .
Cô  là thiên kim của phó xưởng trưởng,   thể  loại chuyện mất mặt  hổ như thế?
Trước mắt   bọn họ vẫn  chút tiền,  thiếu chút đồ .
Bọn họ  thiếu, đương nhiên Từ Cạnh và Phó Triều Sinh cũng  thiếu, Mạnh Phất Yên càng  thiếu, nhưng bốn  khác thì thảm.
Hai thanh niên trí thức nam   yêu cầu giặt quần áo, nhưng   việc khác.
Hai thanh niên trí thức nữ dư  thì nghiêm mặt, sắc mặt  khó coi, nhưng  thể  gì khác.
Một  tức tới mức nước mắt sắp chảy , cô   Mạnh Phất Yên và đám Từ Cạnh một lúc lâu, chờ mong những    mặt giúp cô .
Đáng tiếc mấy   luôn bận rộn việc của ,  thèm  bên .
Hai    biện pháp,   dám đắc tội đám thanh niên trí thức cũ, chỉ  thể đồng ý giặt quần áo.
Trong bốn , thanh niên trí thức nam duy nhất  sửa  phòng tên là Tưởng Hoa,  dáng vẻ điều kiện gia đình  tệ lắm.
Anh   đám Lưu Thắng Lợi, cũng  đắc tội bọn họ, mở miệng :
"Phòng bếp, rau ở đất phần trăm, bao gồm củi lửa,  đều  dùng, còn nấu riêng. Buổi tối  sẽ cho mấy  nửa cân thịt khô cộng thêm đồ ăn, cho  dùng mười ngày."
DTV
Đám Lưu Thắng Lợi nhíu mày,  chút  tình nguyện nhưng   ăn thịt.
"Anh  hợp đàn như  ? Vì   nấu riêng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-57.html.]
Người    là  điều kiện  ,  mà còn mang theo thịt, nếu cùng  ăn cơm   còn  thể chiếm  chút tiện nghi.
Tưởng Hoa trả lời  đơn giản: " ăn kiêng nhiều, ăn  quá giống  , tương đối phiền phức, vẫn nên nấu ăn riêng tiện hơn."
Lưu Thắng Lợi   để con dê béo  rời , từ chối: "Không , tới khu thanh niên trí thức  hòa hợp với tập thể,   ăn cơm đều là ăn chung với ."
Tưởng Hoa nhíu mày,   thêm gì nữa xoay  rời .
Lưu Thắng Lợi thấy   như , tức giận : "Này,   ý gì? Không cần phòng bếp nữa ? Muốn đói c.h.ế.t !"
Tưởng Hoa   đầu  : "Nhà  ở thành phố, cùng lắm thì trở về ăn, mỗi ngày ăn một bữa cũng tới kịp,  đói c.h.ế.t ."
"Anh..."
Lưu Thắng Lợi tức điên, thấy Tưởng Hoa dầu muối  ăn, nâng mắt  Mạnh Phất Yên bên cạnh, lập tức quát:
"Cô cũng mới tới ? Sao   mắt  như ? Nhanh  giặt sạch quần áo cho thanh niên trí thức nam chúng , cô còn  ăn cơm ?"
Mạnh Phất Yên  cho   sắc mặt : " ăn cơm  , liên quan gì tới ?"
Lưu Thắng Lợi kinh hãi, thường dùng thủ đoạn  với thanh niên trí thức mới tới vẫn luôn  việc đều thuận lợi,     khó chơi như thế?
Lưu Thắng Lợi tức điên lên,  một  phụ nữ rống cho,   lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, nổi giận đùng đùng lao về phía Mạnh Phất Yên:
"Ông đây  chuyện với cô cô   thấy ? Một  mới tới..."
"Cậu   gì?"
Từ Cạnh  dậy.
Phó Triều Sinh ở phía  cũng  dậy theo.
Từ Cạnh khoanh tay  ngực,  khanh khách : "Tên nhóc, lá gan  nhỏ ! Cậu là  luận bàn ?"
Lưu Thắng Lợi vốn dĩ hùng hùng hổ hổ lập tức cứng đờ,  hai    mặt lúc xanh lúc trắng.
Đàn ông  , thực   nhiều lúc  cần so chiêu, chỉ liếc mắt một cái là  thể xác định    đánh thắng  .
Hai   mắt  là       gì, khí thế đó càng giống   võ.
Đặc biệt là khí thế của Phó Triều Sinh càng đáng sợ, dáng  cường tráng,   là  giỏi đánh .
Bên Lưu Thắng Lợi là ba thanh niên trí thức nam, ba đối hai, nhưng bọn họ đều là  bình thường, căn bản  đấu .
Phó Triều Sinh nhướng mày, dường như  chút chờ mong: "Cậu  đánh  ?"