"Cha con còn lâu mới nỡ giận con, con về nhà một chuyến, kích cỡ của cha con trong cuốn sổ ở phòng  việc của , trong ngăn kéo bên trái bàn  việc  một cuốn sổ màu xám, trang đầu tiên."
Mạnh Phất Yên nhíu mày,  chút  xa : "Mẹ,   nhớ rõ kích cỡ của cha ư? Là quên,  là  từng  quần áo cho cha?"
Mạnh Tô Cầm: "..."
Sờ mũi một lát, Mạnh Tô Cầm  chút  hổ : "Khi kết hôn  ,  tính ?"
Mạnh Phất Yên: "..."
Cô lập tức  to,  già của cô đúng là khác biệt.
"Cha đúng là đáng thương mà! Con nhớ lúc   nào  với con  khiến khắp nơi trong nhà đều  dấu vết của con  nhỉ?"
Mạnh Tô Cầm  mắng: "Mẹ ,   là mấy năm nay     ư? Quần áo của cha con đều là  mua,  vấn đề gì ?"
Mạnh Phất Yên  lợi hại hơn:
"Không thành vấn đề  thành vấn đề, cha thật sự quá hạnh phúc,   vợ hiền lành như  mua quần áo mới cho ông  mặc, còn giỏi kiếm tiền như thế,  khác chắc chắn là  hâm mộ cha."
"Đương nhiên!"
Trong điện thoại truyền đến lời  hầm hừ còn tràn ngập đắc ý của Mạnh Tô Cầm.
Mạnh Phất Yên : "Vậy   chuyện nữa, con đến phòng  việc của  đây."
Cúp điện thoại, Mạnh Phất Yên  thẳng đến phòng  việc của Mạnh Tô Cầm, quả nhiên tìm  cuốn sổ , phía   kích cỡ của Lục Quốc Trung.
Chẳng những  của Lục Quốc Trung, còn  của Mạnh Tô Cầm và Mạnh Vân Ký, cùng với hai đứa bé trong nhà.
DTV
Mạnh Phất Yên nghĩ, dù  gần đây   việc gì , nên dứt khoát  cho mỗi  trong nhà một bộ.
Bên nhà  đẻ cũng  máy may, chẳng qua  lâu  dùng, đều  phủ bụi!
Mạnh Phất Yên cầm khăn lau một lát, bắt đầu  quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-429.html.]
Bận việc hơn hai tiếng,  một chiếc áo sơ mi,  , đến trường, đến trường đều  trở về.
Mạnh Phất Yên thấy tất cả   trở về, chỉ thiếu mỗi Cố Đình Chi, nên hỏi cha cô:
"Cha, con thấy Lý gia  rời khỏi khu  nhà,  chuyện kết thúc ? Tối nay Đình Chi  trở về ?"
Lục Quốc Trung trở về lập tức rót cốc nước uống,  thấy thế đáp lời:
"Chuyện của Lý gia  kết thúc,  cả Đình Chi còn  cả tiểu đội đều là   hại chết, chuyện  quá ác liệt,  phạt nặng là   khả năng, b.ắ.n c.h.ế.t mấy . Lý gia vốn sớm  rời , nhưng vẫn luôn ở   chịu , hôm nay cưỡng chế đuổi ."
"Còn Đình Chi,  lẽ gần đây bận rộn nhiều việc,  chắc   thể trở về."
"Từ Hồng Hoa ?"
"Chết, con trai cả của bà , cháu trai trưởng, con thứ hai, dâu trưởng đều chết, dâu thứ  tù, con thứ ba  tù, con gái cả cũng chết, con gái út cách chức, hình như con dâu thứ ba  tham dự, đang ở nhà trông con."
Mạnh Phất Yên kinh hãi: "Nghiêm trọng như  ? Tương đương là đám  lớn tuổi đều xong đời?"
Đời  cũng  nhắc tới nhiều  như .
Lục Quốc Trung liếc cô một cái: "Nếu  thì ? Giữ bọn họ  để tìm con và Đình Chi báo thù ?"
Mạnh Phất Yên nhún vai: "Con chỉ cảm khái thôi, cũng   bọn họ vô tội."...
Mạnh Phất Yên sẽ  thương tiếc đám  đó, tranh giành quyền lực   gì  để , huống chi còn là những  đó hại  , Cố Đình Chi cùng lắm là báo thù rửa hận.
Kẻ địch  mà, đương nhiên là xử lý càng   càng , tránh cho tương lai trở về sẽ gây sự.
"Vậy những  khác của Cố gia thì ? Nhiều con vợ bé như , cũng   tất cả   đều  thù oán với đích tôn đúng  ạ? Những   phụ thuộc bọn họ đúng ?"
Lục Quốc Trung nở nụ :
"Chuyện  con  cần lo lắng, Đình Chi sẽ xử lý , chèn ép là chắc chắn. Nếu trong tay   tội danh nghiêm trọng, Đình Chi tạm thời  động  bọn họ, nếu  thì thanh danh sẽ  xuôi tai lắm. Từ Hồng Hoa  thù oán với thằng bé thì dễ , còn  cho dù thế nào cũng là  chị em của thằng bé, quá tàn nhẫn lập tức xử lý  bộ,  ngoài  tìm bằng chứng chống  thằng bé chắc chắn sẽ  dừng ."
Mạnh Phất Yên gật đầu, cô  những lời cha  là thật.
Cố Đình Chi còn trẻ tuổi  ở vị trí cao, ngoại trừ hâm mộ  leo lên, ghen tị  chèn ép thậm chí giành lấy càng nhiều, thời kỳ đặc biệt  cần sang năm mới kết thúc, lúc  quả thật  thích hợp quá phô trương.