Điều an  nhất giữa những    lẽ là vòng lợi ích khép kín.
Mọi thứ trong gia đình đều liên quan đến bạn, cho dù trong gia đình  nhiều con cháu, bạn vẫn chắc chắn   mấy thứ là thuộc về bạn, mà   là vì   cưng chiều,  là  em trai,  sẽ như  ngoài.
Đối với các cô gái ở thế hệ , chỉ  con gái một mới  thể hưởng thụ đãi ngộ , thậm chí ngay cả con gái một cũng ít .
 mà Mạnh Phất Yên từng lĩnh hội .
Lúc   gặp chuyện  may  rời ,  thứ trong nhà đều ở trong tay cô, tuy em trai còn nhỏ, nhưng  lo lắng cho  chị gái là cô,  cũng  biện pháp để  đường lui cho em trai,  là để  một phần tài sản của .
 mà  , lúc  cho dù là biệt thự Mạnh gia  là tài sản tổ tiên truyền , cô đều  tất cả, cho đến nay biệt thự nhỏ ở thành phố Thường Ninh còn ở  danh nghĩa là của cô.
Mạnh Tô Cầm vỗ tay cô:
"Con  chuyện  thì , đừng lo lắng cho mấy em trai của con, bọn họ   và cha con mà,   gả cho   cứ an tâm sống hạnh phúc. Mấy năm nay ở nước ngoài chơi điên cuồng, hiện giờ cũng nên kiềm chế chút, trở về sống mấy năm an ,  vặn sinh mấy đứa bé, nuôi lớn mấy đứa bé, qua mấy năm nếu con   gì,   cũng kịp."
Mạnh Phất Yên gật đầu: "Con , con vốn  tính toán như ."
Qua mấy năm nữa cải cách mở ,  chuyện  vặn .
Hôn lễ vẫn  ở căn tin của bộ đội, đây đều là truyền thống,  hôm nay Cố gia đặc biệt cư xử đúng mực, ông cụ Cố dẫn theo con cả cháu trai cả, còn  mấy con cháu  vẻ quan trọng trình diện, mặc đều là quần áo mới,  vô cùng vui vẻ.
Từ Hồng Hoa và con của bà  tuy sắc mặt khó coi, nhưng mà  tính quá rõ ràng,  dễ nhận thấy là  ông cụ Cố chấn chỉnh,   Cố gia  đầy một bàn, Lục Quốc Trung  bất ngờ.
"Thật sự tới !"
Mạnh Tô Cầm cũng bất ngờ: "Có lẽ là  Đình Chi uy hiếp!"
Lục Quốc Trung lắc đầu: "Không đến mức ,  lẽ ông già   ý nghĩ mới."
Trong hôn lễ, Mạnh Phất Yên mặc chiếc váy liền áo màu đỏ, tóc  búi cao lên,  kiều mỵ động lòng , thực  cô  quen  đa     mặt, nhưng mà  Cố gia tới, cô vẫn  tò mò.
Nhất là khi nhận  một bao lì xì thật dày của ông cụ Cố, cô càng thêm bất ngờ.
Chẳng những bất ngờ, còn khóe miệng giật giật.
Độ dày  nếu là đại đoàn kết mà ,  lẽ là một vạn, quan trọng nhất là cho hai bao lì xì.
Lúc  tiền  giá trị lớn nhất là 10 tệ, 1 vạn tệ là khái niệm gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-409.html.]
Là mười vạn tệ ở đời .
Đưa cho cô hai cục gạch to  ư...
DTV
Mạnh Phất Yên cũng   nên  gì cho .
Nhìn thấy hai cục gạch dày , mí mắt của Cố Đình Chi giật giật.
Ông cụ Cố  đến vô cùng hiền lành: "Đình Chi, cháu là cháu trai bảo bối của ông nội, cháu cưới vợ, đương nhiên là ông nội  cho đủ thể diện."
Cố Đình Chi: "..."
Xem  ông cụ đối với , thật sự là  yêu  hận!
Cố Đình Chi  về phía Mạnh Phất Yên, : "Trưởng bối cho, nhận lấy !"
Mạnh Phất Yên vươn tay nhận lấy hai cục gạch đỏ thẫm  bọc vô cùng cẩn thận.
Ông dám cho  dám nhận,   nào chê nhiều tiền bao giờ?
Thấy cô thật sự nhận lấy, Từ Hồng Hoa ở đối diện  chằm chằm hai túi lì xì to , như là      khoét  miếng thịt,   đều đau đớn.
Ánh mắt của ông cụ Cố gia  qua, Từ Hồng Hoa sắp  khống chế  lập tức tỉnh táo, cúi đầu xuống   tiếng nào.
Cố Đình Chi  : "Cháu cảm ơn ông nội."
Mạnh Phất Yên cũng  tươi xán lạn: "Cháu cảm ơn ông nội!"
Ông cụ Cố: "..."
Nếu ông cụ Cố đến đây, đương nhiên là   ở bàn chính.
Bàn tiệc trong hôn lễ  tệ lắm, tuy ông cụ từng ăn  ít đồ ngon, quốc yến đều thường xuyên ăn, nhưng những món ăn  mắt vẫn ăn đến hăng say.
Đương nhiên cả Cố gia, chỉ  ông  ăn hăng say nhất.
Nhìn mấy đứa cháu con vợ bé thật sự  dám ăn, ông cụ Cố : "Đều ăn nhiều một chút, món ăn   tệ, nhiều thịt như thế  ăn thì thiệt lắm."
Mọi : "..."