Mạnh Tô Cầm nghĩ tới mấy thứ , cau mày :
"Mấy thứ , quả thật cũng  thiếu, nhưng hiện giờ  phận của các con đều khác biệt,  lấy mấy thứ  thể nở mày nở mặt. Tay nghề của thợ lúc   tìm cũng  , đồ nội thất nhà chúng  là ông  , mấy năm nay  cũng  cho con một bộ, khuân những thứ  đến nhà con là , dù  nhà rộng rãi, cũng  chỗ để."
Mạnh Phất Yên kinh hãi: "Mẹ   cho con một bộ ư?"
Mạnh Tô Cầm gật đầu: " ,  chỉ  con, Vân Ký cũng , đợi   kết hôn  nhà nhỏ của ,  vặn trang trí phòng mới."
Mạnh Phất Yên vui vẻ:
"Con gái kết hôn  chuẩn  đồ  đồ cưới, con trai kết hôn  cũng chuẩn  một bộ,   nghĩ tới việc nhỡ  bên con dâu của  cũng chuẩn  đồ cưới ? Đều nhét hết  trong nhà ư?"
Mạnh Phất Yên  về phía em trai , nở nụ : "Xem  em  cố gắng nhiều hơn, nếu  thì khi kết hôn phân nhà  đủ chỗ đặt đồ,  thì xong luôn."
Mạnh Vân Ký: "..."
Cậu   sợ hãi  về phía  già : "Mẹ  chuẩn  nhiều đồ lắm đúng ?"
Trước mắt đồ trong nhà là nguyên bộ, mấy phòng ngủ đều là đồ cưới của   , đều là nguyên liệu , đồ trong nhà ban đầu đều đặt  nhà kho hoặc phòng cho khách.
Có một ít đồ đặt trong nhà kho  phủ một tầng bụi dày, mấy năm nay    thấy  sử dụng.
Phải là căn nhà to cỡ nào mới  thể đặt nhiều đồ như ?
Cậu  cũng  dám đảm bảo   bản lĩnh như thế!
Mạnh Tô Cầm  trợn mắt   :
"Tên nhóc thối , chị con tiêu tiền như nước nuôi con nhiều năm,   dưỡng con thành tính cách thích tiêu tiền như ? Chị gái con cố ý đùa con mà con   hiểu ?"
"Không  chỗ để cũng sợ gì? Trong nhà rộng như thế, cùng lắm thì đặt ở nhà kho,  thể  cần nhưng tất  ."
Mạnh Vân Ký: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-398.html.]
Mạnh Vân Ký  về phía chị cả nhà , Mạnh Phất Yên nhún vai, cúi đầu ăn cơm.
DTV
Được , hai  con đều  thể phá sản,       quyền  chuyện.
Quả nhiên cha   và  rể đều   lời nào.
Mạnh Vân Ký   chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Sau đó Mạnh Tô Cầm và Mạnh Phất Yên  chuyện hăng say, cơm đều ăn xong còn   xong, Cố Đình Chi và Lục Quốc Trung ở bên cạnh bàn ngày kết hôn, cùng với chi tiết cho hôn lễ.
Đợi Lục Quốc Trung  , Mạnh Vân Ký  học, Mạnh Tô Cầm còn   nghiền.
Mạnh Phất Yên đều  bất đắc dĩ: "Mẹ,  đủ nhiều, con và Đình Chi chỉ  hai ,  cần nhiều như thế?"
Cô vô cảm đối với chăn bông to, quá nặng đè lên   cảm giác  thở nổi, nhẹ một chút còn  thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Mạnh Tô Cầm  đồng ý :
"Nhiều năm như    dễ dàng gì mới gả con gái, con còn  cho  mua thỏa thích ? Mẹ chỉ  một đứa con gái là con, tất  chuẩn  hết những thứ nên chuẩn . Chuẩn  sáu chiếc chăn bông, ngoài  chuẩn  chăn cho đứa bé, chăn lông, quần áo, còn  quần áo len, cũng  chuẩn  đầy đủ, hôm nay các con  mua bông và len sợi ?"
Mạnh Phất Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Có mua, 5 cân bông, 10 cân len sợi, mấy màu khác ."
"Không đủ, sáu chăn bông cộng thêm đệm giường, chút bông   mà đủ ? Len sợi  đủ, con đó, mấy năm nay ở nước ngoài chơi đùa quá mức, thấy quá nhiều cho nên  hiếm lạ mấy thứ . Mẹ  cho con , nhanh điều chỉnh tâm tính  ,   con sẽ sống ở đây,  dung nhập tập quán sinh hoạt ở đây mới ."
"Cô gái   kết hôn chỉ mong  nhận  nhiều đồ cưới, càng nhiều càng , con thì  ,  mà  thèm để ý."
Mạnh Phất Yên thở dài, đúng là như , mấy năm nay ở nước ngoài quá xa xỉ, thấy  quá nhiều thứ , hiện giờ trở về, trong chốc lát thật sự  chút  thích ứng.
Mấy thứ  quả thật  chút  lọt  mắt, cho nên  quá để ý.
 mà lời   cũng  đạo lý, Mạnh Phất Yên hít sâu một :
"Vậy  , con sẽ  đổi, chăn bông thì sáu cái cộng thêm đệm giường,  đó là ga trải giường, còn  gối đầu, hai đôi vỏ gối, hai cái chăn lông,  chăn bông, chăn lông cho đám nhỏ, ít nhất  hai bộ."