Mạnh Phất Yên xách theo xương  phòng bếp, chặt xương thành từng khúc nhỏ, rửa sạch xong thì  sườn xào chua ngọt, nhưng mà cô thích ăn thịt kho tàu hơn, nên  hai phần.
Rất nhanh mùi thơm trong phòng bếp bay , hai đứa bé   yên, đều chạy tới phòng bếp.
Đôi mắt của Đôn Đôn sáng nhất,  chằm chằm trong nồi.
"Chị cả, thơm quá ạ!"
Mạnh Phất Yên  : "Đợi thêm một lát là  thể ăn, tránh xa một chút cẩn thận bỏng."
Đôn Đôn lập tức  lời lùi về  mấy bước,   ngoan ngoãn,     dáng vẻ hung dữ khi đánh   nãy.
Cuối cùng cũng nấu đồ ăn xong, cha  còn  trở về, Mạnh Phất Yên hỏi giúp việc:
"Bình thường cha    trở về ăn cơm trưa ?"
Giúp việc  :
"Mới đầu còn thường xuyên trở về, hơn nữa  thời gian đó  cô mang thai,   sinh đứa bé xong  cô trở về  ,  bận rộn, cha cô thường xuyên trở về đều  gặp   cô, nên dần trở về ít hơn."
Khóe miệng Mạnh Phất Yên giật giật, hai  cuồng công việc , quả thực là xứng đôi.
"Vậy thì  đợi nữa, chúng  ăn ."
Đồ ăn  mới bưng lên bàn, Cố Đình Chi đến.
Anh   quân trang,    còn dáng vẻ tinh  kinh doanh như khi ở nước ngoài, khôi phục dáng vẻ mấy năm  của .
Không thể  , mặc quân trang vẫn là  nhất!
Mạnh Phất Yên   rời mắt .
"Sao   tới đây? Mau  ,  vặn ăn cơm, em nấu sườn xào."
Kéo Cố Đình Chi  nhà,  phòng khách, Mạnh Vân Ký  thấy  lập tức chào:
"Anh Cố!"
Nhìn thấy Mạnh Vân Ký  trưởng thành thành thiếu niên, Cố Đình Chi  vui vẻ, đời  Mạnh Vân Ký hoạt bát hơn đời  nhiều.
Lúc  ở sân bay cũng  kịp  chuyện với  ,  rõ Yên Yên là bạn gái của ,  bên Cố gia còn  bộ  tịch  một bên,  để ý tới Lục gia.
Lúc    , ông cụ Cố gia  hy vọng   thiết với Lục gia quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-392.html.]
"Mấy năm  gặp, trưởng thành !"
Trong tay  là một túi to, bên trong  quà cho ba đứa bé,  đưa cho Mạnh Vân Ký:
"Cho em, quà cho mấy em."
Mạnh Vân Ký vui vẻ nhận lấy: "Em cảm ơn  Cố."
Năm đó   và Cố Đình Chi ở chung  , chẳng qua đáng tiếc ở chung  lâu lắm,  lâu   rời .
Đây là  rể tương lai của  ,    sớm  chuyện .
Hiện giờ hai đứa bé đang bận rộn gặm xương, căn bản chẳng quan tâm tới quà.
Mọi   xuống ăn cơm, lính cần vụ  rời , hai đứa bé thì  giúp việc chăm sóc, coi như ngoan ngoãn.
Cố Đình Chi ăn sườn xào, cuối cùng tâm trạng cũng  hơn một chút, vẫn là đồ ăn Yên Yên nấu ngon hơn.
Mạnh Phất Yên thấy  như , thì hỏi:
"Làm  ? Nhìn   vẻ  vui lắm, công việc của  sắp xếp nhanh như  ? Hôm qua mới trở về, em còn tưởng sẽ để  nghỉ ngơi mấy ngày cơ!"
Cố Đình Chi: "Vốn là  nghỉ hai ngày, nhưng  lo lắng xảy  biến cố, cảm thấy vẫn nên chuẩn  xong xuôi an tâm hơn, cho nên bắt đầu  việc ."
Mạnh Phất Yên đang ăn dừng , xảy  biến cố ?
Hình như cô  đoán  là vì .
 mà còn  giúp việc và đứa bé ở đây, cô  tiện hỏi nhiều, mãi đến khi ăn cơm xong dẫn Cố Đình Chi lên phòng khách nhỏ  lầu, cô mới hỏi:
"Làm  ? Bên Cố gia  khó  ?"
Cố Đình Chi  xuống bên cạnh cô, ôm cô  trong lòng, hai  dựa sát  ,  ánh nắng bên ngoài cửa sổ và tấm rèm bay trong gió, lúc  Cố Đình Chi mới cảm thấy cơn giận trong lòng biến mất   ít.
"Làm khó là chắc chắn,  chỉ đang nghĩ  nên  con đường kế hoạch lúc    mà thôi. Bởi vì  phát hiện, ở nước ngoài với em mấy năm trải qua cuộc sống tự do, ấm áp,    chịu nổi loại  khí như Cố gia, loại cảm giác  khiến  hít thở  thông, thậm chí bực bội  nổi giận!"
DTV
Cố Đình Chi  bao giờ nghĩ tới,  sẽ biến thành như .
Đời   vẫn luôn sống trong áp lực, đều là sống trong mưu tính, mỗi giây mỗi phút đều đang tính toán ích lợi, đều đang đánh cờ với Cố gia.
Cho đến cuối cùng  thắng, lấy   thứ mà   lấy.
Đời  trọng sinh trở về,   từng cho rằng   càng rõ,  thời gian mưu tính nhiều hơn, lấy   thứ càng thêm dễ dàng, Cố gia sẽ  còn là uy hiếp.