Một đường vòng, chuyến máy bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay thủ đô.
Mới xuống máy bay, cha còn em trai đều ở đây đợi.
Mạnh Phất Yên xách theo hành lý tới, còn kịp chuyện, Mạnh Vân Ký lao tới:
"Chị! Cuối cùng chị cũng trở , em nhớ chị c.h.ế.t hu hu hu..."
Mạnh Phất Yên: "..."
Khoa trương như ?
Sao giọng chút thích hợp như thế?
"Thật sự nhớ chị như ?"
Bốn năm qua , Mạnh Vân Ký từ đứa bé lúc , trưởng thành thành một nhóc, cao xấp xỉ Mạnh Phất Yên, thấy thế lập tức gật đầu, biểu cảm mặt đặc biệt chân thành:
"Thật ạ thật ạ, chị, em nhớ chị, nhiều năm như chị trở về, em thường xuyên mơ thấy chị nữa!"
Cuối cùng cũng trở , sắp hai tên ma đầu trong nhà cho phiền chết.
Mạnh Tô Cầm trợn to mắt , đó với Mạnh Phất Yên: "Trở về thì , mệt mỏi đúng ? Về nhà nghỉ ngơi ."
Lục Quốc Trung Cố Đình Chi, gương mặt âm trầm chuyện.
Cố Đình Chi bất đắc dĩ, đối mặt với trưởng bối, đương nhiên là chủ động chào hỏi:
"Cháu chào bác trai Lục, bác gái Lục!"
Không thể giơ tay đánh gương mặt tươi , huống hồ còn là chấp hành nhiệm vụ trở về, cuối cùng là phận của Lục Quốc Trung còn đó, tiện quá mức, vì thế gật đầu :
"Mấy năm nay vất vả , , phía xem trọng , công việc sắp xếp xong, trở về nghỉ ngơi mấy ngày là thể bắt đầu việc. Cố gia cũng tới, cụ thể nghĩ ông cụ Cố sẽ với ."
Lần là công lớn, công nghiệp quân sự tích lũy đến bây giờ, tiền đồ tương lai của vững vàng, với tính cách của ông cụ Cố gia quý trọng mới lạ.
DTV
Cố Đình Chi đầu, thì thấy ông cụ Cố dẫn theo con trai con dâu cùng tới đón .
Khóe miệng Cố Đình Chi nhếch lên tươi , chút châm chọc, tạm biệt với Lục Quốc Trung xong thì với Mạnh Phất Yên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-385.html.]
"Trở về nghỉ ngơi , sắp xếp xong sẽ tới tìm em."
Mạnh Phất Yên gật đầu: "Vâng ạ!"
Cố Đình Chi xách rương tới chỗ ông cụ Cố, Lục Quốc Trung chút chướng mắt Cố gia, cũng quá nhiều tiếp xúc với bọn họ, trực tiếp dẫn vợ con rời .
Ông cụ Cố liếc phương hướng Lục gia rời , khóe miệng nhếch lên, quá rõ lắm, nhưng thật sự là mỉa.
Mạnh Phất Yên theo cha trở về nhà, vẫn là căn nhà nhỏ lúc , mới sân thì thấy hai tiểu ma đầu trong nhà đang đuổi đùa giỡn.
Nhìn thấy tới, hai đứa bé sửng sốt một lát, thấy mặt Mạnh Phất Yên cảm thấy quen thuộc, một lát cuối cùng cũng nhận .
"Chị!"
"Chị!"
Hai đứa bé ném đồ trong tay, lao nhanh về phía Mạnh Phất Yên.
Mạnh Phất Yên từng gặp hai đứa bé, hai đứa bé là đôi song sinh khi cô nước ngoài, Mạnh Tô Cầm và Lục Quốc Trung sinh.
Hai đứa bé đều là bé trai, dáng vẻ giống y đúc, chẳng qua trai là bản nghiêm túc, khí chất giống Lục Quốc Trung.
Đứa bé hoạt bát hơn, ngũ quan tương tự, nhưng mà là đứa nhóc xa lanh lợi, liếc mắt một cái thể nhận ai là ai là em.
Tuy từng gặp qua, nhưng mà trong nhà thường xuyên cầm ảnh chụp của Mạnh Phất Yên cho bọn họ xem, ngày qua ngày, đương nhiên là hai đứa bé nhận chị gái .
Mạnh Phất Yên vui vẻ chết, cô sự tồn tại của hai đứa bé , nhưng thật sự từng gặp, mà thể nhận cô, thật sự quá lợi hại.
"Vậy mà các em chị là chị gái, thôi, chị mang đồ ăn ngon về cho các em."
Cô xổm xuống ôm hai đứa bé, lúc mới phát hiện hai đứa nhóc mập.
Hai đứa bé đều mập mạp, đặc biệt mũm mĩm, may mà sức lực cô lớn, nếu thì ôm .
Mạnh Phất Yên ôm hai đứa bé phòng khách, lấy socola, đủ loại bánh bích quy, kẹo, đồ hộp trong rương hành lý , đều là mang từ nước ngoài về, hai đứa bé thấy đồ ăn lập tức để ý tới Mạnh Phất Yên.
Mạnh Phất Yên: "..."
Mạnh Tô Cầm tươi, kéo con gái:
"Được , đừng để ý tới hai đứa nhóc lương tâm , ngoại trừ ăn thì là ăn, thấy đồ ăn đều hơn cả cha ruột. Đi lên lầu , mấy lời với con."