Tóc  dài hơn tóc đầu đinh   một chút, nhưng vẫn dễ khô, khăn lông khô mát lau một lát  nước  tóc dần biến mất.
"Gần đây  vẫn luôn ở Cảng Thành ? Hay là vì đón em nên đặc biệt tới đây?"
Cố Đình Chi   gì.
"Sao thế? Sao   để ý tới em..."
Cô cúi đầu thì thấy Cố Đình Chi ngửa đầu, đôi mắt sâu kín  cô, trong đôi mắt đen láy  ngọn lửa đang bốc cháy.
"Trên  của em thơm quá!" Cố Đình Chi .
Bỗng nhiên  vươn tay, ôm lấy eo cô, dùng sức một cái, lập tức kéo cô ngã lên giường, xoay  đè lên.
"A!"
Mạnh Phất Yên hoảng sợ, khi kịp phản ứng     : "Làm gì thế? Đi ăn cơm tối , em đói bụng!"
"Anh cũng đói bụng..."
Nụ hôn triền miên hạ xuống,  gấp  đợi nổi kéo đồ ngủ của cô, khiến cô da thịt dán sát với , nhiệt độ    nóng bỏng dọa .
Mạnh Phất Yên gọi một tiếng: "Cố Đình Chi..."
Hơi thở bên tai nóng kinh , giọng   khàn khàn truyền đến: "Yên Yên, em    ?"
Muốn ?
Đương nhiên là .
Mấy tháng  gặp,   thể   !
Cố Đình Chi tự thể nghiệm khiến Mạnh Phất Yên    cô đến mức nào, Mạnh Phất Yên mệt đến mức ngủ mất, đợi đến khi tỉnh  ngoài cửa sổ  tối đen.
Cô lờ mờ một lát,  đồng hồ,  hơn chín giờ.
Mạnh Phất Yên nghiến răng,  đói bụng đến sôi ùng ục, tên ăn uống no đủ còn  bên cạnh , khiến Mạnh Phất Yên tức  c.h.ế.t nhấc chân đạp  xuống giường.
Rầm!
"Ưm..."
Cố Đình Chi vốn ôm vợ ngủ ngon đột nhiên  đạp xuống giường thì hoảng sợ, cảnh giác trong mắt xuất hiện,  phản kích theo bản năng, mà khi thấy rõ   mắt vẫn là phòng ngủ quen thuộc của ,  sửng sốt!
Lại  đầu  thì thấy cô gái nào đó   giường, cầm lấy chăn bọc  kín mít,  gương mặt phiếm đỏ lúc  tràn ngập phẫn nộ, đang hung dữ  .
Cố Đình Chi lập tức nở nụ ,  mặt là tươi  lấy lòng, chậm rãi trèo lên giường  xổm bên cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-382.html.]
"Đói bụng  đúng ? Em nghỉ ngơi ,   lấy ít đồ tới cho em ăn,    ?"
"Hừ!" Mạnh Phất Yên kiêu ngạo hừ một tiếng.
Cố Đình Chi xoa đầu cô: "Đợi một lát,   lấy."
Anh  dậy  xuống  lầu, chỉ một lát   bưng một cái khay tiến , lúc  Mạnh Phất Yên  rửa mặt xong,   sô pha  cửa sổ sát đất.
Thấy cô lười biếng   sô pha, Cố Đình Chi  tới đối diện cô  xuống: "Sao  dậy ? Không còn sức lực thì để  đút cho em!"
Mạnh Phất Yên nâng mí mắt lên, trong khay  ba món ăn, một bát canh, còn  một phần cơm.
Là phần cho  cô.
"Anh  đói bụng ?"
Cố Đình Chi  : "Lúc  em ngủ  ,   dậy ăn xong."
Ăn xong thấy cô còn  tỉnh,  nỡ rời khỏi cô nên   ngủ bên cạnh cô một lát.
Mạnh Phất Yên: "..."
Chẳng trách khi cô tỉnh  thì thấy   mặc quần áo ở nhà,   là  thu thập xong.
Mạnh Phất Yên    chuyện, ăn hết đồ ăn xong cuối cùng bụng cũng thoải mái hơn chút.
Cố Đình Chi cầm bát đũa , trở về thấy cô còn   sô pha, thì  bên cạnh cô :
DTV
"Có    ngoài  dạo một lát ? Hay là  tiếp tục ngủ?"
Mạnh Phất Yên  đồng hồ  tay một lát: "Đều  muộn thế , còn  thể  ? Lúc  bên ngoài  an  đúng ?"
Niên đại  trị an ở Cảng Thành   như đời , trong giai đoạn phát triển một thành phố đều  quá an , cũng là đời  thành phố mở rộng quy mô, camera theo dõi  thiện, trị an mới dần  hơn.
Cảng Thành lúc , đầu đường đánh lộn là chuyện thường như cơm bữa.
Cố Đình Chi  thèm để ý : "Có  ở đây, sợ cái gì?"
Mạnh Phất Yên nghĩ một lát thấy cũng đúng,   là bộ đội đặc chủng,   hai bọn họ còn  hack,  đến  cũng   cả.
"Vậy  thôi, ngủ lâu như , xương cốt đều mục nát,  ngoài hoạt động một lát.
Ánh mắt Cố Đình Chi  ái   cô: "Xương cốt mục nát ? Vậy  nới lỏng gân cốt cho em nhé?"
Mạnh Phất Yên sợ tới mức đạp  một cái, vội vàng chạy .
Hai  lái xe rời khỏi biệt thự ở lưng chừng , Cố Đình Chi  cô ở trong nước   chơi đùa gì, vì thế dẫn cô  đến nơi tương đối náo nhiệt.