Đời  quá khổ, mỗi ngày đều căng thẳng, đều nghĩ cách báo thù, hiện giờ cuối cùng kẻ thù cũng  giải quyết, cô   áp lực, nên  hưởng thụ cuộc sống thật .
Mấy năm   nghiệp đại học, cô cũng chơi mấy năm,  chuyện yêu đương, cùng Cố Đình Chi về nước, kết hôn  là sinh con,  sự nghiệp đều , trong lòng cô đều   tiếc nuối gì.
Nếu lúc    nước ngoài,  cô sẽ  đợi  lâu  lâu.
Hơn nữa cha là  trong quân đội, chồng cũng thế, tương lai cho dù trong nước thoáng hơn, cô cũng   biện pháp  nước ngoài.
Lục Quốc Trung im lặng một lúc lâu,  dáng vẻ kiên quyết của con gái, bất đắc dĩ :
DTV
"Nếu con thật sự thích  ,      ,  thì cha sẽ nghĩ cách mau chóng triệu hồi   về, như   ?"
Mạnh Phất Yên lắc đầu:
"Con  nước ngoài  chỉ vì   ở đó, cũng   vì ở bên   mới cần  nước ngoài, là con tự   , đây là quy hoạch trong cuộc đời của con."
"Cha,  và em trai ở trong nước với cha là , lòng con  ở khu  nhà , cha giữ con  cũng vô dụng. Cho dù dùng biện pháp gì, con chắc chắn sẽ rời , cho dù lén chạy , con cũng sẽ chạy."
"Con..."
Lục Quốc Trung tức  nhẹ.
Thấy hai cha con  chuẩn  cãi , Mạnh Tô Cầm vội vàng khuyên can:
"Được ,  chuyện gì thì từ từ ,  chuyện đều  thể bàn bạc mà. Yên Yên   chủ kiến,  cứ đồng ý để con bé  nước ngoài , em   lo lắng cho an  của con bé, phái   bảo vệ con bé là   mà?"
"Em ở nước ngoài còn   nhiều sản nghiệp, con bé   ai trông coi  em?"
Một  là con gái cưng, một  là vợ cưng, hai  thống nhất một mặt trận, Lục Quốc Trung còn  thể  gì?
Cuối cùng chỉ  thể đồng ý.
Bạn nhỏ Mạnh Vân Ký     quyền lên tiếng, co ro một bên nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của , cuối cùng  cha  bại trận.
Mạnh Phất Yên  vui, thu dọn hành lý nửa tháng  xuôi nam.
Chắc chắn là Lục Quốc Trung  yên tâm, cho nên   Trần Anh vẫn dẫn   cùng, Phó Triều Sinh vẫn luôn âm thầm bảo vệ cũng  cùng, liên hệ với Cố Đình Chi  tiên, hai  hội hợp ở Cảng Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-380.html.]
Mãi đến khi thấy  Mạnh Phất Yên, cuối cùng Cố Đình Chi mới cảm thấy thả lỏng.
Rời  lâu như ,  thật sự lo lắng Yên Yên sẽ  trở , đặc biệt đoán   phận của cô xong, càng thêm lo lắng Lục Quốc Trung sẽ  cho cô  nước ngoài nữa.
Cũng may, cô vẫn trở !
Ôm   trong lòng, khóe miệng Cố Đình Chi đều nhếch lên sắp tới tận mang tai,   cô  nước ngoài, ít nhất sẽ ở bên cạnh  mấy năm!
Nước ngoài   ai quản bọn họ, cha  cũng  ở bên cạnh,   cưng chiều vợ  thế nào thì cưng chiều vợ  thế ,  thể tùy ý cùng   dạo phố mua sắm xem phim điện ảnh, nắm tay ôm eo  đường cũng     tố cáo, thật sự là quá hạnh phúc!
Mạnh Phất Yên ngẩng đầu, thì thấy Cố Đình Chi  đến vô cùng xán lạn, cô nhướng mày:
"Anh  gì thế?"
"Gặp  em  vui!"
Mạnh Phất Yên trừng  một cái: "Anh nghĩ là em   trong lòng  đang nghĩ gì chắc."
Cố Đình Chi  : "Trong lòng  suy nghĩ gì? Em    thử xem."
Mạnh Phất Yên hừ một tiếng,  để ý tới , lên thẳng xe.
Cố Đình Chi  theo lên xe, tài xế lái xe đưa hai  tới nơi ở.
Mạnh Phất Yên  xe lửa  lâu, trở về lập tức chuẩn  tắm rửa  nghỉ ngơi, cô  định về phòng  thì  Cố Đình Chi kéo :
"Đi nhầm nơi , ở bên ."
Sau khi  xong thì kéo cô  phòng .
Lấy đồ ngủ, dép lê   sớm chuẩn  cho cô , còn  trong phòng vệ sinh cũng chuẩn  xong đồ rửa mặt cùng với mỹ phẩm dưỡng da cô thường dùng:
"Nhìn xem,  sớm chuẩn  xong cho em, chỉ đợi em trở , em mệt  c.h.ế.t  đúng ? Hay là... Anh tắm giúp em?"
Mạnh Phất Yên  ý   xa trong mắt , hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy  , đóng cửa rầm một cái.
Cô mệt mỏi suốt đường , lúc  để  tắm giúp, cô điên  ?
Hiện giờ cô    gì cả, chỉ  tắm rửa xong  ngủ một giấc thật ngon.