Cô gái quần trắng hầm hừ :
"Sẽ , tư lệnh Lục như một đống cô gái trẻ tuổi của đoàn văn công đều nguyện ý gả, bà đều ly hôn hai , còn con, tổ chức chắc chắn sẽ đồng ý. Không thể bạc đãi tư lệnh Lục lâu như , cuối cùng tìm bà cho ông đúng ?"
Cô gái váy vàng gật đầu:
"Cho dù thế nào, vì đề phòng ngộ nhỡ, cô xem chúng nên một tiếng với chị Hiểu Viện , bảo chị ... Đi xem mắt với chú Lục thử xem?"
DTV
Cô gái mặc quần trắng buồn rầu cau mày:
"Có lẽ , chị Hiểu Viện cả ngày chỉ công việc, chị từng kết hôn. Hơn nữa, Lục gia... Tính cách của hai ông bà như , chị Hiểu Viện chướng mắt."
Mạnh Phất Yên một lát, con Lương gia xa, hai cô gái cũng bàn tán nữa, dạo một lát là rời .
Mạnh Phất Yên mua ít vải dệt, mua hai đôi giày cho , hai bộ quần áo, mua hai rương da.
Thứ xách ngoài vẫn mặt mũi, khi kết hôn xong để ở nhà còn thể chứa ít quần áo.
Nghĩ một lát cuối cùng vẫn mua hai chiếc đồng hồ, một kiểu nam một kiểu nữ, đó mua một chiếc xe đạp kiểu nữ cho .
Trực tiếp đạp xe chở đồ và em trai về nhà.
Tới trong nhà, Lục Tinh Minh mua đồ ăn trở về, đang ở phòng bếp nấu cơm.
Lục Quốc Trung và Mạnh Tô Cầm cũng bàn bạc xong, , thì thấy con gái dạo một lát mà mua cả đống đồ về.
Mạnh Phất Yên vô cùng xán lạn: "Mẹ, xem, đây đều là của hồi môn con gái chuẩn cho ."
Mạnh Tô Cầm: "..."
Bà đàn ông bên cạnh, hổ là cha con, hai thỉnh thoảng chơi sắm vai nhân vật.
Mạnh Phất Yên lấy đồng hồ đưa cho bọn họ như hiến vật quý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-371.html.]
"Người kết hôn cơ bản đều sẽ mua đồng hồ, tuy cha thiếu, nhưng con vẫn mua cho mỗi một chiếc, đổi đồng hồ đeo, nhanh xem thử ."
Kiểu tình nhân, đồng hồ nhập khẩu đấy, một chiếc hơn 500 tệ.
Lục Quốc Trung cảm thấy hứng thú, nhận lấy tháo đồng hồ cổ tay thử, đeo tay vặn.
Mạnh Phất Yên híp mắt, xa :
"Bác cả, đây là đồng hồ cháu mua cho bác, đợi bác kết hôn với cháu thì cháu sẽ gọi bác là cha, cháu cũng coi như là con gái của bác. Lát nữa cháu cũng sẽ mua đồng hồ cho bác, bác đeo đồng hồ cháu mua, là đồng hồ cháu mua đây?"
Lục Quốc Trung: "..."
Ông bộ đánh cô: "Con nhóc thối , cố gắng nghĩ cách khiến cha khó xử, cha chắc chắn là đeo đồng hồ con mua."
Mạnh Phất Yên "oa" một tiếng, nhanh chóng trốn phòng bếp, giúp Lục Tinh Minh nấu cơm.
Cả nhà vô cùng náo nhiệt ăn cơm trưa, Lục Quốc Trung một lát lúc mới .
Trước khi , Mạnh Phất Yên tránh Mạnh Tô Cầm, lặng lẽ nhỏ với Lục Quốc Trung:
"Cha, cha đang theo dõi đấy! Vừa khi con đến cửa hàng bách hóa mua vải dệt cho , định trả tiền thì đôi con mắt đẩy sang một bên, suýt nữa khiến con té ngã."
Đối phương nhớ thương cha cô, Mạnh Phất Yên chút hảo cảm nào, tác phong của Lương gia, cô cũng chướng mắt, cho nên áp lực mách lẻo với cha già.
"Trước khi con tới đó bọn họ chắc chắn là thấy con, còn đẩy con một cách dã man như thế, chắc chắn là cố ý. Con vốn tìm bọn họ lý luận, kết quả cuộc chuyện của bọn họ. Người đoạt vải của con là quần áo mới mặc cho cha xem, còn cha thấy chắc chắn sẽ thích. Bà già bảo bạn già với phía , gả thím cho cha, cha cẩn thận đấy!"
Lục Quốc Trung nghĩ tới còn chuyện , cau mày: "Còn chuyện ư? Biết đối phương là ai ?"
"Biết ạ! Bọn họ đều như , con chắc chắn hỏi thăm xem. Họ Lương, thím gả cho cha, tên là Lương Nguyệt."
Gương mặt Lục Quốc Trung lập tức đen .
Vậy mà là Lương gia, đừng tới ghê tởm ông .
Lương gia ở thủ đô thanh danh dễ , dựa quan hệ cạp váy thượng vị, Lương Nguyệt gần bốn mươi tuổi, ly hôn hai , sinh bốn đứa con, con lớn nhất 19 tuổi.