Tốt  gì cũng ở trong nhà mười mấy năm, ông  vẫn  hiểu  đối với năng lực của Tôn Mẫn,  né tránh lùng bắt của quân đội thủ đô, căn bản   khả năng,  tóm  chỉ là vấn đề thời gian.
Chẳng qua hôm nay bà    trở về,  ở cơ quan, khi Tôn gia  bắt cũng  ở đó, bên Lục gia cũng khác thường  về nhà,  thì bà   ?
Sáng sớm Mạnh Phất Yên ăn cơm sáng xong, thì cầm tiền giấy cha cho cô  cửa, thủ đô, là thành phố nhiều đồ cổ nhất, cả nước ngoại trừ Thượng Hải, cũng chỉ  nơi   nhiều kẻ  tiền, kẻ  tiền đều thích thu thập đồ cổ, thủ đô  đặc biệt nhiều.
Cô  thiếu tiền, nhưng đồ cổ  chê nhiều!
Vì thế sáng sớm  chạy tới cửa hàng văn vật chọn hàng.
Mạnh Tô Cầm bởi vì  phận đặc biệt, bên Tôn gia còn    giải quyết, bà  thành thật ở trong phòng    ngoài, nhưng bà    tìm phiền phức, phiền phức  chủ động tới tìm bà .
Tôn Mẫn    cả, trực tiếp tới tìm Mạnh Tô Cầm.
Khi cửa phòng mở ,  thấy   mắt, Mạnh Tô Cầm lập tức ngây ngốc, một lúc lâu  cũng  nhận    mắt.
Người  mắt là Tôn Mẫn, cao tầm trung,  1 mét 65, hơn Mạnh Tô Cầm mấy tuổi, năm nay chỉ đầu 40 mà thôi.
Thực  Mạnh Tô Cầm  nhiều năm  gặp bà , ở trong ấn tượng của bà  Tôn Mẫn vẫn là  phụ nữ khí phách hăng hái ác độc còn giỏi giả vờ năm , nhưng mà bà   mắt, suýt nữa khiến bà   nhận .
Cái lưng  câu lũ, cơ thể gầy yếu, tóc tuy  búi chỉnh tề nhưng  thưa thớt,  như  đủ dinh dưỡng, gương mặt vàng như nến,   chút thịt nào, mặc áo trắng quần đen,  thoáng qua chỉ như  phụ nữ gia đình bình thường, gương mặt tang thương và cực khổ.
Nếu là  phụ nữ nhà bình thường Mạnh Tô Cầm  thấy bà  như  cũng  kỳ lạ, dù  nhiều phụ nữ niên đại  đều là ôm đồm trong nhà ngoài ngõ, chăm sóc  già hầu hạ trẻ con,  bận rộn  việc, vất vả nhất,  cuộc sống hủy hoại cũng  bình thường.
 đây là Tôn Mẫn mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-353.html.]
Với điều kiện của Lục gia, cho dù Lục Quốc Trung  thích bà   ít khi về nhà, nhưng ít nhất gia dụng sẽ  thiếu, bà  còn là con gái của Tôn gia, cho dù thế nào cũng  đến mức lưu lạc thành  như  chứ?
Rõ ràng chỉ hơn bà  4 tuổi,  già hơn đồng lứa,  là  bà  đều   tin.
Đôi mắt của Tôn Mẫn âm trầm  về phía Mạnh Tô Cầm, khi thấy bà  còn trẻ tuổi như , oán hận trong mắt gần như sắp tràn , gương mặt bình thường  trang điểm  lúc   thêm mấy phần quỷ dị.
Bà   nhếch đôi môi tái nhợt: "Mạnh Tô Cầm,  lâu  gặp!"
Mạnh Tô Cầm kịp phản ứng, lập tức xông lên đẩy bà    chạy  ngoài, nhưng cửa đóng , hơn nữa bà  kéo kiểu gì cũng  thể kéo , xem  bên ngoài   canh chừng.
Trong phòng vang lên tiếng  âm trầm của Tôn Mẫn: "Đừng  mơ nữa, bên ngoài   của  canh chừng, cô  chạy thoát  ."
Nếu  chạy thoát, Mạnh Tô Cầm  rối rắm nữa, xoay    Tôn Mẫn,   chuyện.
DTV
Tôn Mẫn  Mạnh Tô Cầm trẻ tuổi xinh , những thù hận trong trí nhớ đều dâng trào lên:
" là    hổ, năm đó giống y như hoa hồ điệp câu dẫn đàn ông khắp nơi, nhiều năm như  cô vẫn   đổi chút nào. Lục Quốc Trung là chồng ,  mà cô còn ở bên  , , hai đứa con hoang  của cô   là của Lục Quốc Trung  ?"
Là kẻ thù nhiều năm, nhưng Mạnh Tô Cầm  ngốc đến mức  thẳng chuyện gì với bà , khóe miệng  nhếch lên,  :
"Cô đang  chuyện chê  gì thế? Con của  là  Mạnh gia,  liên quan gì tới Lục Quốc Trung? Anh  vẫn luôn ở quân khu,  vẫn luôn ở thành phố Thường Ninh,  con của   thể  liên quan tới   ? Cô cho rằng  nào cũng giống như cô ư? Gả cho   còn lêu lổng với  khác, ba đứa con trai  đều là của ai?"
Tôn Mẫn lập tức tức đỏ cả mắt:
"Là cô    hổ, cố chấp  đoạt  đàn ông của  khác, đừng cho rằng   ,  phụ nữ như cô từ trong xương cốt  thích thấy  sang bắt quàng  họ,  thông đồng với đàn ông  quyền thế khắp nơi. Cô coi trọng Lục Quốc Trung, chỉ vì coi trọng quyền thế của   mà thôi, loại phụ nữ hạ tiện như cô, nên   c.h.ế.t tử tế!"