Ba đứa bé lập tức đánh , hai ông bà đang định can ngăn, Lục Quốc Trung dẫn theo  trở về, mấy  mang theo s.ú.n.g tiến ,   hiệu của Lục Quốc Trung, tiến lên bắt ba đứa bé .
Hai ông bà hoảng sợ, bà cụ càng thêm tức giận:
"Lão đại, con  gì thế? Mấy đứa còn bé, đứa bé đánh   bình thường, con  như  là  ý gì?"
Ông cụ Lục đang định giáo huấn đứa con trai , kết quả còn  mở miệng   Lục Quốc Trung cắt ngang:
"Tôn Mẫn ? Không  là lúc  cô  đang ở nhà ?"
Cẩn thận suy xét, ông  còn đặc biệt gọi điện đến cơ quan của bà  tìm, xác định   ở cơ quan, lúc  mới dẫn  về nhà,  nghĩ tới trong nhà   ai?
Bà cụ cau mày:
"Mẹ  , mấy năm nay  phụ nữ  giả vờ hiền huệ, lúc  thật sự     tính tình  như thế, đều là lúc  còn  trở về nấu cơm, đúng là thiếu quản lý giáo dục."
Lục Quốc Trung  bà cụ,  thật, tuy Tôn Mẫn là đặc vụ của địch, nhưng ở nhà , vì đạt  niềm tin của hai ông bà,   trâu  ngựa mười mấy năm, mỗi ngày đều như giúp việc,  khác gì con dâu thời đại phong kiến.
Giặt quần áo nấu cơm cho ông bà, chăm sóc đứa bé, hầu hạ ẩm thực cuộc sống hàng ngày của ông bà,  thứ đều   dụng tâm.
Lúc  mới một   về nhà nấu cơm, bà cụ   mấy lời như , ngay cả ông  đều cảm thấy  chút  quá.
Mười mấy năm   con ruột, cũng nên ở cùng  mà sinh  chút tình cảm,   về nhà,  nghĩ tới chuyện    xảy  chuyện gì   ?
Kết quả bà cụ mở miệng là trách mắng, mách lẻo  mặt con trai là ông .
Chẳng trách lúc  Mạnh Tô Cầm cam tâm tình nguyện tự  sinh con đều   gả cho ông ,   ở Mạnh gia là đại tiểu thư, cha  cưng chiều giúp việc hầu hạ, nếu tới Lục gia, bà  chắc chắn  thể chịu nổi cuộc sống .
Lục Quốc Trung hít sâu một , kìm nén lửa giận xuống.
Mạnh Tô Cầm   Tôn Mẫn, bà   cá tính của , sẽ  tới nhà chịu bắt nạt của hai ông bà, ông  cũng  để bà  ở nhà  chịu khinh bỉ.
Không  nhiều lời với cha   thêm một câu, nếu   ở nhà, Lục Quốc Trung vội vã  bắt Tôn Mẫn, nên   ý định ở .
"Dẫn !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-352.html.]
Dặn dò một câu, ông  xoay   .
"Buông  ,  gì đấy? Cha, cha bắt con  gì?"
Ba đứa bé đều  kéo  bên ngoài, đều đang liều mạng giãy giụa, miệng còn lải nhải  ngừng nghỉ, Lục Quốc Trung  ghét bỏ  chết.
Cho dù là ba cháu trai,  là Mạnh Phất Yên và Mạnh Vân Ký, đều  từng như .
Cũng may đều   con ruột của ông , nếu là con ông , ông  thật sự ước gì  thể b.ắ.n chết.
Hai ông bà thấy thế  thể  yên, vội vàng ngăn cản:
"Con điên  ư? Đây là con trai con, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, con  đưa mấy đứa bé  ?"
"Mau thả cháu nội  , khiến mấy đứa bé  thương  sẽ bắt các  đền mạng!"
Lục Quốc Trung thấy hai ông bà  phiền chán,   nhiều lời, chỉ :
"Thành thật ở nhà đợi, ba đứa bé    con ruột của con, còn   là con của tên đàn ông nào . Con  bắt Tôn Mẫn, hai  cứ ở nhà đợi là ."
Sau khi  xong thì bảo giúp việc đưa hai ông bà về, để   ở nhà canh chừng,  cho ông bà  cửa ầm ĩ khắp nơi.
Ba đứa bé  đến đó, lập tức sợ ngây .
Lão đại phản ứng nhanh nhất:
DTV
"Không  khả năng, cha, con là con trai của cha,  con   khả năng   phụ nữ hư hỏng, cha... Ừm ừm..."
Còn   hết câu,   chiến sĩ bên cạnh bịt miệng, ba  đều  bịt miệng kéo  xe.
"Tôn Mẫn  ở nhà, nhanh phái   điều tra, lục soát tất cả những nơi mà cô  đến, phái  đến nhà ga, cũng phái   tuần tra tất cả con đường  khỏi thủ đô."
"Rõ!"
Nơi như thủ đô,  chân thiên tử, Tôn Mẫn là  phía   sớm lập hồ sơ, thật sự  bắt bà , chắc chắn sẽ  dễ dàng để bà  chạy thoát, cho nên Lục Quốc Trung cũng  lo lắng  bắt  .