Tới trình độ  mỗi nhà đều , giúp việc  nấu cơm, nhưng mà Lục gia  giống với những nhà khác, hai ông bà thích con dâu , giúp việc nấu cơm bọn họ ăn  quen.
Bình thường nếu trong nhà    khác, đồ ăn của hai ông bà đều do con dâu cả tự tay , chỉ cần Tôn Mẫn  , bọn họ sẽ  bà  bất hiếu, sẽ lấy quy củ  dạy dỗ bà .
Cho dù là khách tới nhà, cần  một bàn tiệc lớn, giúp việc  tay nấu cơm,  thì con dâu cũng cần  tự tay  mấy món, bọn họ cảm thấy như  mới là nữ chủ nhân chân chính.
Mười ngón  dính nước xuân ư?
Không tồn tại, hai ông bà tuyệt đối chướng mắt con dâu như .
Thực  đời  Mạnh Phất Yên  một  chuyện về Lục gia, tuy con  Tôn Mẫn tâm cơ  sâu, khi còn trẻ vô cùng tàn nhẫn độc ác, nhưng mà ở Lục gia, bà  thật sự   ngày lành gì.
Kiếp  cô cũng từng hoài nghi Lục Quốc Trung, dù  một  thông minh như , cẩn trọng trong công việc, trèo tới vị trí cao, loại  như   lòng cảnh giác  cao,  loại đặc vụ gì  thể ẩn nấp trong nhà ông  hai mươi mấy năm?
Tuy hàng năm Lục Quốc Trung  ở nhà, nhưng   gì cũng  ba đứa con,  thì chắc chắn  tiếp xúc với Tôn Mẫn.
Ít nhất khi còn trẻ , theo lý thuyết ông   nên  phát hiện  mới đúng.
Sau  khi cô  cuộc sống của Tôn Mẫn ở Lục gia, cô từng một  cho rằng   Lục Quốc Trung cần một giúp việc  mỹ ở nhà hầu hạ cha   .
Có thể hầu hạ hai ông bà tận hai mươi mấy năm, đời  Mạnh Phất Yên từng vô cùng bội phục mức độ chuyên nghiệp của Tôn Mẫn.
Không tìm  con dâu, hai ông bà   biện pháp nào,   thể luôn chịu đói, như    với cơ thể.
Vì thế chỉ  thể gọi giúp việc trong nhà  nấu cơm , đợi Tôn Mẫn trở về  thu thập bà .
"Bà Trương, bà  nấu ,   chút nhãn lực nào, đều là lúc  còn  chuẩn  cơm trưa? Phải gọi bà thì mới   việc đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-351.html.]
Bà Trương ấm ức  chết,  đây khi   nấu, hai  ghét bỏ  ,   thể   bây giờ?
Bà Trương cũng  tính cách kỳ lạ của hai ,   gì thêm, vội vàng gật đầu  đó đến phòng bếp.
Lúc  ba cháu nội trở về, đều là mấy đứa nhóc choai choai,  nghịch ngợm, trở về là ầm ĩ đòi ăn cơm.
DTV
"Bà nội, cháu đói bụng, cơm trưa  ạ? Mau bảo  bưng lên !"
Vừa thấy ba cháu nội tung tăng nhảy nhót trở về ông bà Lục gia  vui, ba đứa bé của đại phòng tuy  lớn bằng nhị phòng Lục Kiến Quân, nhưng dù  cũng là từ đại phòng.
Hơn nữa mấy đứa bé lớn lên bên cạnh, vinh quang    cũng là con trai cả mang tới đa , cho nên ở trong mắt ông bà, ba đứa bé  mới là cháu nội của bọn họ, là  nối nghiệp Lục gia.
Còn mấy đứa bé nhị phòng, hai ông bà chán ghét Tần Quỳnh Anh  hiếu thuận, cho nên  thích con do bà  sinh  lắm, hiện giờ  sắp  nhớ rõ mấy đứa bé  trông như thế nào.
"Ai ui cháu ngoan của ông bà  về! Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát , hôm nay    các cháu lêu lổng ở , lúc  còn   về nhà nấu cơm, hại   đều chỉ  thể nhịn đói. Có  ăn bánh trứng gà  , hôm nay bà nội đặc biệt sai   mua."
Vị  là lão đại trong ba  em, năm nay 13 tuổi, thường ngày bá đạo nhất, cũng tham ăn nhất, ngay cả đồ của hai em trai cũng  cướp.
Vốn dĩ   còn  nấu cơm   vô cùng bất mãn, nhưng    bánh trứng gà,    vui vẻ.
Nhìn thấy bánh trứng gà  bàn, trực tiếp tiến lên chộp cả túi trong tay, vội vàng ăn bánh.
"Cháu ngoan, cho bà nội..."
Bà cụ  định  nhấm nháp cùng cháu trai, thì thấy   cầm hết túi trong tay,   lấy  một miếng mà trực tiếp ăn hết, tươi   mặt bà cụ cứng đờ, lửa giận cũng chuyển rời :
"Chậm một chút chậm một chút, đừng để nghẹn, đói lả  đúng , đều tại  cháu   về nấu cơm, xem cháu bà đói thành dạng gì !"
Vẻ mặt ông bà cụ hiền từ  cháu trai  ăn ngấu nghiến, hai cháu trai khác trở về  thấy   đồ ăn, bánh trứng gà đều ở trong tay  trai, cũng tiến lên đoạt.